Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 9

17

 

"Anh yên tâm đi, thẩm mỹ của tôi bình thường mà."

 

Hồi nhỏ ta còn là một cậu bé xinh xắn, dễ thương với đôi mắt sáng và lông mày thanh tú.

 

Còn bây giờ chỉ riêng cách ăn mặc này thôi đã đủ khiến tôi thấy xấu xí rồi.

 

Rốt cuộc tôi phải thích cái gì ở ta chứ?

 

"Vậy là tốt nhất."

 

Thẩm Ngự khẩy một tiếng đầy kỳ quái.

 

Rồi kéo mạnh cổ tay Lâm Yên, hùng hổ rời đi.

 

 

18

 

Họ vừa đi, tôi và Phó Hàn Thanh cũng bước vào phòng tiệc.

 

Lúc đó bố tôi đang trò chuyện vui vẻ với vài người.

 

Khi ông ấy thấy Thẩm Ngự nắm tay Lâm Yên đi vào, gương mặt vẫn còn giữ nụ giả tạo.

 

Nhưng khi Phó Hàn Thanh bế tôi bước lên tấm thảm mềm mại của phòng tiệc.

 

Ông ấy thực sự đã không chịu nổi nữa.

 

Bố tôi ném ly rượu xuống, mặc kệ những lời xì xào của mọi người, đi thẳng về phía chúng tôi:

 

"Lâm Kiều Kiều, con lại đang trò gì đây?”

 

“Sao con không thể để bố nghỉ ngơi một chút?

 

“Con xuống ngay cho bố, ôm ôm ấp ấp ở đây còn ra thể thống gì!"

 

Ông ấy lo rồi, ông ấy lo rồi.

 

Ông ấy giận dữ kéo chúng tôi vào một góc.

 

Vừa mắng vừa lo lắng đi qua đi lại.

 

Nếu không phải có nhiều người ở đây, có lẽ ông ấy đã không nhịn mà tát tôi rồi.

 

"Con muốn nhiều thứ như , có phải ông đây đã cho con rồi không?”

 

“Giờ con lại trò này?"

 

Tôi nhẹ nhàng mở miệng:

 

"Bố chỉ bảo con đến đây, đâu có không dẫn người theo.”

 

“Lâm tổng.”

 

“Những cầu khác thì phải có giá khác chứ."

 

Nghe cách tôi gọi bố tôi sững lại.

 

Rồi sắc mặt càng thêm khó coi:

 

"Con gọi bố là gì?”

 

“Kiều Kiều, rốt cuộc dạo này con bị sao ? Sao không thể hiểu chuyện như trước kia?”

 

“Lát nữa bố sẽ đưa con đi gặp nhà họ Thẩm, con chỉ cần xin lỗi thôi”.

 

“Những việc khác để bố giải quyết."

 

Tôi ngắm sự bực tức của ông ấy, mở miệng gọi thêm một lần nữa:

 

"Lâm tổng.”

 

“Có vẻ không cần thiết nữa rồi."

 

"Con hiểu cái gì chứ!"

 

Ông ấy hạ giọng gầm lên:

 

"Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm là điều tất yếu!"

 

Tôi tốt bụng nhắc nhở ông ấy: “Hay là bố lên sân khấu xem?”

 

Ngay lúc này, Thẩm Ngự đã nắm tay Lâm Yên, bước lên sân khấu rồi.

 

 

19

 

Hai luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào bọn họ.

 

Trong chốc lát, cả phòng tiệc trở nên im lặng.

 

Mọi người đều tập trung lên sân khấu.

 

Thẩm Ngự cầm micro vừa giật từ tay người dẫn chương trình, bất cần mở lời:

 

"Giới thiệu với mọi người, đây là vợ chưa cưới của tôi, Lâm Yên."

 

Cú đá thẳng này khiến tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng.

 

Bao gồm cả Lâm Yên vẫn đang bị ta nắm tay.

 

Vẻ mặt ta rất lúng túng, như thể hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.

 

Có lẽ bố tôi đã linh cảm thấy điều gì đó không ổn.

 

Ông ấy định bước lên ngăn cản.

 

Nhưng những lời tiếp theo của Thẩm Ngự như những cú tát liên tiếp khiến ông ấy trở tay không kịp.

 

"Chắc các vị đều biết nhà họ Thẩm chúng tôi dự định liên hôn với nhà họ Lâm phải không?”

 

“Nhưng người tôi muốn kết hôn không phải Lâm Kiều Kiều mà là bên cạnh tôi đây.”

 

“Vừa hay, Lâm Yên cũng là con nhà họ Lâm."

 

Khung bình luận ngập tràn những dấu hỏi chấm.

 

Xen kẽ là những bình luận:

 

"Đây đâu phải chó liếm, rõ ràng là chó ngao Tây Tạng!"

 

"Sao cảm giác Thẩm Ngự này như đang ép cưới ?"

 

"Cảm thấy Thẩm Ngự có gì đó không đúng, nếu thật sự thích Lâm Yên, sao lại công khai tiết lộ thân phận của ta chứ. Con riêng đấy, có gì đáng tự hào sao?"

 

Tôi thấy những gì họ rất có lý.

 

Chưa chắc chắn, xem tiếp xem.

 

Trên sân khấu Thẩm Ngự vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Yên, giống hệt một tên quân phiệt cướp dân nữ:

 

"Cô ấy và Lâm Kiều Kiều chỉ khác mẹ thôi.”

 

“Chú Lâm, cứ để Tiểu Yên nhận tổ quy tông đi.”

 

“Cháu chỉ thích mẫu người này, ngoài ấy ra cháu không cưới ai cả."

 

Đám đông trong hội trường đã hiểu ra, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của bố tôi.

 

Có người xem náo nhiệt.

 

Cũng có người bị sốc.

 

Còn có vài ba người tỏ vẻ đồng cảm.

 

Có lẽ trong giới thượng lưu, xuất hiện một đứa con riêng cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.

 

Nhưng bị công khai xử tội trong một dịp như thế này.

 

Bố tôi là người đầu tiên.

 

Có thể là hình tượng người chồng vợ của ông ấy đã sụp đổ hoàn toàn.

 

Tôi cũng về phía bố tôi, :

 

"Chúc mừng nhé, Lâm tổng.”

 

“Thời đại hưng thịnh như bố mong muốn.”

 

“Xem ra sớm muộn gì nhà họ Lâm cũng sẽ kết thân với nhà họ Thẩm thôi.”

 

“Chỉ là vị trí con dâu nhà họ Thẩm, phải đổi thành con út của bố rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...