Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 8

15

 

 

"Oa, sao ấy lại đáng ghét đến thế."

 

 

"Tuyệt vời, Lâm Yên như đánh một đòn vào khoảng không, chẳng phải tức c.h.ế.t sao?"

 

 

"Có lẽ đây chính là dùng ma thuật để đánh bại ma thuật..."

 

 

"Thật đấy, tôi thấy ngượng thay cho Lâm Yên đến mức đào ra hai tòa tháp vàng luôn rồi!"

 

 

"Ơ? Lầu trên cùng thành phố với tôi, cùng ngượng, đến ôm cái nào."

 

 

...

 

 

Nhờ bình luận nhắc nhở, tôi mới chợt tỉnh ngộ.

 

 

Lâm Yên lợi dụng lúc tôi không để ý, vừa rồi ta đang tìm cách cướp người của tôi sao?

 

 

Hóa ra dù là nữ chính cũng phải dùng thủ đoạn tầm thường như sao?

 

 

Vậy thì tôi hứng thú rồi đấy!

 

 

Thế là ngay trước mặt ta, tôi đưa hai tay ôm lấy cổ Phó Hàn Thanh.

 

 

Nhõng nhẽo với ấy bằng giọng nũng nịu:

 

 

"Phó Hàn Thanh, em khóc mệt quá rồi, không đi nổi nữa.”

 

 

“Anh bế em vào đi mà~"

 

 

Khóe miệng Phó Hàn Thanh mím chặt, rõ ràng là đang cố nhịn .

 

 

Nhưng ấy khá phối hợp, lập tức bế tôi lên.

 

 

Bộ vest đen ôm lấy chiếc váy đỏ nhỏ.

 

 

Như màn đêm dịu dàng bao bọc đóa hồng của ấy.

 

 

Tôi trong vòng tay ấy, khiêu khích nhướng mày về phía Lâm Yên.

 

 

"Phó sư huynh?"

 

 

Giọng Lâm Yên đã có chút nghẹn ngào.

 

 

Nhưng Phó Hàn Thanh vẫn không hề lay , lạnh nhạt :

 

 

"Xin lỗi, khoa Dược có tổng cộng 571 người, tôi thực sự không nhớ trong đó có ai tên Lâm Yên."

 

 

Phụt...

 

 

Không ngờ ấy lại độc miệng đến thế.

 

 

Nhớ rõ cả khoa có bao nhiêu người.

 

 

Chỉ duy nhất không biết Lâm Yên.

 

 

Quả nhiên là chuẩn mực của đạo đức nam giới.

 

 

Lâm Yên cố chấp gọi:

 

 

"Có phải vì em chưa đủ xuất sắc không?”

 

 

“Không sao, em sẽ cố gắng gấp đôi.”

 

 

“Rồi sẽ có ngày em khiến nhớ đến em!"

 

 

Phó Hàn Thanh đã có chút mất kiên nhẫn:

 

 

"Không cần.”

 

 

“Tôi nhớ người, dựa vào mặt."

 

 

Lâm Yên bị sỉ nhục đến mức đôi mắt đỏ hoe cắn môi, quyết không để nước mắt rơi xuống.

 

 

Cô ta yếu ớt đến mức như thể chỉ một cơn gió thổi là ngã.

 

 

Chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Ngự, chống đỡ thân hình run rẩy.

 

 

"Đệch..."

 

 

Thẩm Ngự bật ra một câu thô tục, rồi xoa xoa mũi, kiêu ngạo về phía Phó Hàn Thanh:

 

 

"Này.”

 

 

“Không cần phải đối xử với một như chứ?”

 

 

“Không thấy ấy khóc rồi sao?"

 

 

 

16

 

 

Không hổ danh là con ch.ó l.i.ế.m đầy si của nữ chính.

 

 

Ngay cả khi nữ chính khóc vì một người đàn ông khác trước mặt ta.

 

 

Anh ta cũng không trách nữ chính.

 

 

Chỉ trách người khiến nữ chính khóc.

 

 

Trong bình luận đều tôi và Thẩm Ngự chính là Khổng Minh và Bàng Thống của cuốn sách này.

 

 

Tôi là bình hoa não rỗng.

 

 

Còn ta là kẻ ngốc nghếch cố chấp.

 

 

Đều là những kẻ ngốc, lẽ ra có thể trở thành tri kỷ.

 

 

Đáng tiếc lập trường khác nhau.

 

 

Nếu như ta muốn đứng về phía Lâm Yên thì đừng trách tôi châm chọc ta!

 

 

"Thẩm thiếu gia.”

 

 

“Người thích, tự mình cưng chiều đi.”

 

 

“Cô ta đến tán tỉnh người đàn ông có vợ chưa cưới, bị sỉ nhục chẳng phải rất bình thường sao?"

 

 

Nói xong, tôi nhếch môi châm biếm về phía họ:

 

 

"Nhớ kỹ đi.”

 

 

“Kẻ tự hạ thấp mình, tất sẽ bị người khác khinh rẻ."

 

 

Thẩm Ngự đối diện với ánh mắt của tôi.

 

 

Một lúc sau, có vẻ bực bội l.i.ế.m môi, với tôi:

 

 

"Tôi không muốn so đo với .”

 

 

“Lâm Kiều Kiều, đã có chồng chưa cưới rồi thì an phận một chút.”

 

 

“Đừng có ra ngoài tham gia cái gọi là tiệc xem mắt nữa.”

 

 

“Còn nữa, tránh xa Lâm Yên ra cho tôi, đừng tưởng là có thể thu hút sự ý của tôi."

 

 

Tôi thật sự bị ấy cho không nên lời.

 

 

Không lẽ ta nghĩ tôi đang nhòm ngó vị trí Thẩm phu nhân?

 

 

Chẳng lẽ ta quên rằng hồi nhỏ đã từng tỏ với tôi và còn bị tôi từ chối sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...