13
Thật xui xẻo.
Hóa ra trước đây mỗi lần bố tôi gửi quần áo cho tôi, Lâm Yên đều có cùng một mẫu.
Và tất cả đều chọn theo sở thích của ta.
Phòng thay đồ của tôi thực chất chính là "tủ quần áo của Lâm Yên".
Trong lúc tôi đang tức giận, Lâm Yên cũng đúng lúc phát hiện ra chúng tôi.
Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc váy của tôi, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Sau đó sắc mặt ta tối sầm lại.
Cười c.h.ế.t mất, hóa ra hôm nay ta định chơi trò "đụng hàng không đáng sợ, ai xấu hơn người đó ngại" với tôi sao?
Vậy thì thật ngại quá, ta đã tính sai rồi.
Tôi đã bán lại chiếc váy kia trên mạng từ lâu.
Số tiền đó tôi đã dùng để mua phân bón hữu cơ rồi.
Còn chiếc váy tôi đang mặc, giá mua online 188, còn miễn phí vận chuyển nữa.
Nhưng thế thì đã sao?
Nói về nhan sắc, tôi chưa từng thua ai.
Tác giả cũng rồi, tôi là nhân vật nữ đẹp nhất trong tác phẩm của hắn ta.
Phải biết rằng, vẻ đẹp của tôi đánh đổi bằng trí tuệ đấy!
"Ha ha ha ha, ấy thật sự biết mình biết ta đó chứ, quả nhiên sự chân thành mới là tuyệt chiêu."
"Ha ha ha, thành tiếng lợn kêu."
"Cục cục cục cục cục, thành tiếng gà kêu."
"Be be be, thành tiếng cừu kêu."
...
Khung bình luận đã bị đội quân vật xếp hàng chiếm lĩnh rồi.
Không biết là vì sao, từ sau khi cốt truyện dần dần thay đổi, những người trong bình luận như đã thay một lượt .
Phong cách ngày càng kỳ quặc.
Nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều vì Lâm Yên đã đi về phía chúng tôi.
Bên cạnh ta còn có một "Racing boy" ý.
Chàng trai có phong cách punk, tóc dài ngang vai nhuộm highlight màu xanh lá cây, buộc thành một búi nhỏ.
Tai phải còn đeo một chiếc khuyên tai hình đầu lâu.
Có ấy đứng bên cạnh, càng nổi bật vẻ thanh lịch thoát tục của Lâm Yên.
Tôi kỹ một lúc.
Người này chẳng phải là "đối tượng xem mắt" của tôi hôm nay, Thẩm Ngự sao?
14
Trời đất ơi.
Anh ta đi du học nước ngoài mấy năm, thay đổi đến mức suýt nữa thì tôi không nhận ra.
Nhưng theo cốt truyện ban đầu.
Ngày Thẩm Ngự về nước, đáng lẽ không gặp Lâm Yên.
Theo như tác giả viết ban đầu.
Sau khi tôi và Phó Hàn Thanh hủy hôn, gia đình họ Lâm và họ Thẩm nhanh chóng quyết định kết thông gia.
Bữa tiệc hôm nay không phải là tiệc mai mối, mà là tiệc đính hôn của tôi và ta.
Vì là tiệc đính hôn của nhân vật phụ, tác giả viết rất sơ sài.
Phần miêu tả chi tiết nhất là Lâm Yên đi cùng Phó Hàn Thanh đến dự tiệc.
Nhưng vì không có thiệp mời, họ bị bảo vệ mắng một trận rồi đuổi ra khỏi cửa khách sạn.
Phó Hàn Thanh đứng ngoài cửa dầm mưa suốt đêm, Lâm Yên luôn ở bên cạnh ấy.
Bình luận rằng, cơn mưa đêm đó còn to hơn cả đêm Y Bình xin tiền bố.
Từ đó về sau, Phó Hàn Thanh như đả thông hai mạch Nhâm, Đốc.
Chính thức bắt đầu cuộc đời kiêu ngạo, gặp thần g.i.ế.c thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật.
Còn Lâm Yên, sau đó đưa về nhà họ Lâm, trở thành nhị tiểu thư nhà họ Lâm.
Kể cả mẹ tôi cũng vì tham dự tiệc đính hôn của tôi mà kết thúc sớm chuyến đi tìm cảm hứng ở nước ngoài để về nước.
Không lâu sau đó vì chuyện bố tôi ngoại mà bệnh trầm cảm bùng phát, qua đời.
Bữa tiệc này là một bước ngoặt lớn, từ ngày hôm đấy trở đi, quỹ đạo cuộc đời của tất cả chúng tôi đều bị thay đổi.
Nhưng bây giờ mọi thứ dường như khác đi.
Vì Phó Hàn Thanh đã đi cùng tôi đến dự tiệc.
Lâm Yên không thể ở bên ngoài trải qua thời khắc đen tối nhất cùng ấy giống như trước đây.
Cô ta chỉ có thể tìm cách vào dự tiệc.
Nhưng nếu bố tôi đưa ta đến, thân phận của ta sẽ khó giải thích .
Vì ta đành phải đổi mục tiêu sang Thẩm Ngự.
Ồ hố!
Tôi đột nhiên trở nên phấn khích.
Vậy hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra, cốt truyện thực sự đã thay đổi phải không?
Tôi vội vàng mở hộp thư điện thoại.
Một email mới từ mẹ tôi đang nằm im lìm trong hộp thư đến.
Tôi run rẩy mở ra, thấy trên đó viết:
"Con Kiều Kiều: Thấy chữ như thấy người.”
"Tài liệu con gửi, mẹ đã xem rồi.”
"Sau khi kết thúc công việc quay phim này, mẹ sẽ về nước thủ tục ly hôn với bố con.”
"Đơn ly hôn cũng đã nhờ luật sư gửi đi rồi.”
"Mẹ và bố con kết hôn hai mươi năm, tuy đã từng cảm đã phai nhạt từ lâu.”
"Tuy cuộc hôn nhân này thất bại có con, mẹ như có báu vật.”
"Con của mẹ, đừng lo cho mẹ. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đợi mẹ về.”
"Mẹ mãi mãi con."
Chỉ vài câu ngắn ngủi.
Khiến tôi có chút vui mừng nhiều hơn là cảm giác chua xót.
Khi đọc xong, mặt tôi đã đẫm nước mắt.
Khi tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên thì thấy Lâm Yên đã đứng trước mặt chúng tôi.
Cô ta bàn tay đan chặt của tôi và Phó Hàn Thanh với vẻ mặt tủi thân.
Đôi mắt hạnh như nước của ta ngấn lệ:
"Anh Phó, có lẽ không nhớ em.”
"Em là Lâm Yên khoa Dược.”
"Trước đây từng cứu em trong phòng thí nghiệm, em luôn xem là..."
Nhưng ta chưa kịp bày tỏ hết tâm tư, nước mắt cũng chưa kịp rơi.
Phó Hàn Thanh đột nhiên ôm chặt tôi, lo lắng hỏi:
"Sao Kiều Kiều?
"Sao lại khóc?"
Lâm Yên lập tức hóa đá.
Có lẽ ta cũng không ngờ rằng tôi lại khóc dữ dội hơn cả ta đâu nhỉ?
Còn Phó Hàn Thanh cũng như thể không thấy ta .
Anh ấy vừa lau nước mắt cho tôi, vừa bất lực dỗ dành:
"Đừng khóc nữa.”
"Khóc nữa là hỏng lớp trang điểm đấy.”
"Sẽ biến từ tiểu tinh thành tiểu quái mất."
Tôi nức nở :
"Hu…”
"Hàn Hàn, ôm chị cái nào..."
Tôi cảm nhận hơi ấm thực sự của ấy và nhịp đập trái tim ấy nữa.
Chỉ có như mới có thể khẳng định tất cả là thật, không phải là ảo tưởng của tôi.
Bạn thấy sao?