9
Tôi gọi Dương quản gia, chị Vương lao công, ông Hứa vườn và tài xế Trần Tráng.
Cộng thêm tôi và Phó Hàn Thanh, đó chính là đội ngũ khởi nghiệp ban đầu của chúng tôi.
Sau đó tôi tính toán tiền tiết kiệm, bất sản, trang sức và túi xách của mình.
Ngoại trừ biệt thự này, số tiền có thể sử dụng trong tay tôi cộng lại chưa đến 5 triệu.
Với thiết lập này mà một công ty công nghệ sinh học, thật sự nghèo nàn đến mức đáng xấu hổ.
Trong bình luận có người chê bai:
"Cốt truyện gì ngu ngốc thế này, đang chơi trò gia đình à?"
"Cười c.h.ế.t mất, nghèo thế, Lâm Yên tùy tiện cũng lấy ra một trăm triệu!"
Nói ra thật mỉa mai.
Bố tôi luôn sau này tất cả gia tài của nhà họ Lâm đều là của tôi, vì tôi phải gánh vác trách nhiệm của tiểu thư nhà họ Lâm.
Nhưng thực tế, ông ấy chưa bao giờ tặng tôi thứ gì thực sự có giá trị.
Trong kế hoạch của ông ấy, tôi vừa tốt nghiệp là phải kết hôn với người ông ấy đã sắp xếp sẵn.
Mỗi khi tôi đề cập đến việc muốn vào công ty rèn luyện, ông ấy đều :
"Kiều Kiều à, phụ nữ không tài mới là đức.”
"Bố không nỡ để con vất vả như .”
"Sau này con chỉ cần yên tâm một phu nhân nhà giàu là rồi."
Nhưng Lâm Yên mới vào đại học đã thực tập ở công ty nhà tôi.
Thậm chí còn bí mật có cổ phần của công ty.
Cô ta dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào việc ta "vô đức" sao?
Đang suy nghĩ miên man, Phó Hàn Thanh bóp nhẹ tay tôi:
"Em nghĩ rất chu đáo, đúng là những người cần.”
"Quản lý kho, hậu cần, kỹ thuật viên, vận chuyển mua sắm đều có cả rồi."
Nghe tôi càng thêm đau lòng.
Rõ ràng ấy đang cầm kịch bản bá đạo nghiền nát kẻ thù, giờ lại bị tôi kéo xuống.
Trong lòng tôi nảy sinh cảm giác tội lỗi giống như không có tiền nuôi con .
"Hàn Hàn, em sẽ không để phải chịu khổ theo em đâu."
Tôi hôn nhẹ lên má ấy và hứa trong lúc vành tai ấy ửng đỏ:
"Em sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về em.”
"Chúng ta sẽ sớm có tiền thôi."
10
Tôi âm thầm chi tiền cho Phó Hàn Thanh.
Khai hoang ruộng thí nghiệm, xây nhà kính, dựng nhà lồng...
Khi quỹ đen sắp cạn kiệt thì Thẩm Ngự sắp về nước.
Nhà họ Thẩm truyền tin sẽ tổ chức tiệc lớn vào ngày ấy về nước để đón tiếp ấy.
Ý là: Chàng trai nhà giàu du học về, đang tìm đời, mau đến!
Bố tôi nghe tin liền hành , lập tức sai trợ lý gửi cho tôi một bộ lễ phục.
"Đại tiểu thư, đây là chiếc váy mà Lâm tổng đã mời nhà thiết kế nổi tiếng may riêng cho ”
"Khi mặc nó, chắc chắn sẽ nổi bật nhất buổi tiệc."
Trong tay ấy nâng một chiếc váy công chúa màu trắng tinh.
Rõ ràng là phong cách của Lâm Yên lại là may riêng cho tôi.
Nếu không phải đang thiếu tiền.
Chắc chắn tôi sẽ ném cả người lẫn váy ra khỏi cửa.
Tiếp theo ấy lại mở một chiếc hộp như đang dâng báu vật:
"Đây là dây chuyền để phối hợp cùng váy, cũng do đích thân Lâm tổng chọn cho , xem thử nhé?"
Tôi cầm nó lên, mặt đầy khinh miệt:
"Thế này thôi à?”
"Mẫu rẻ nhất của Van Cleef & Arpels, đeo ra ngoài người ta còn tưởng nhà tôi sản rồi."
Có lẽ trợ lý không ngờ tôi sẽ không chấp nhận, sửng sốt trong giây lát.
Dù sao trước đây tôi cũng vô cùng ngu ngốc, bố tôi cho chút ít là tôi đã vui vẻ đăng mạng xã hội liên tục ba ngày rồi.
Anh ta dỗ dành: "Lâm tổng , nếu có cầu gì thì cứ ra."
Đúng là câu tôi đang chờ đợi.
Tôi nhanh chóng đưa cho ấy một danh sách:
"Vậy thì cứ chuẩn bị theo danh sách này nhé."
Đây là thành quả mà tôi đã vất vả lật hết album ảnh hàng hiệu, chép suốt hai tiếng đêm qua.
Nếu bán lại những thứ này thì có thể vài chục triệu cũng chỉ đủ cho tôi chi tiêu một hai tháng thôi.
Vì nuôi con thực sự rất tốn kém.
"Nhiều… nhiều thế này ạ?"
Miệng trợ lý từ từ há to, suýt nữa thì trật quai hàm.
"Nhiều sao?"
Tôi ấy đầy ẩn ý, trên mặt mang ba phần lạnh nhạt, ba phần châm biếm và bốn phần thờ ơ:
"Không phải bố tôi muốn gả tôi cho Thẩm Ngự sao?"
"Chút m.á.u này cũng không chịu bỏ ra, còn muốn tôi hợp tác à?”
"Chỉ vài chục triệu thôi mà.”
"Lẽ nào con dâu nhà họ Thẩm không xứng phô trương một chút sao?"
Nói xong, cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy ra.
Phó Hàn Thanh bưng khay bước vào:
"Kiều Kiều, uống thuốc đi."
Thấy ấy, mặt trợ lý như táo bón, đau đớn tột cùng chỉ trích tôi:
"Đại tiểu thư, sắp lấy tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm rồi, sao còn giấu trai lạ ở nhà thế này?”
"Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không đâu!"
Đúng là chọc đúng chỗ đau.
Tôi lúng túng Phó Hàn Thanh, rồi ngay lập tức đá tên nịnh hót nhiều chuyện này ra khỏi cửa:
"Được rồi, để đồ lại rồi cút ngay."
Sau đó tôi vội vàng giải thích: "Chuyện không phải như nghĩ đâu..."
Nhưng đã muộn rồi.
Vừa quay người, tôi đã bị Phó Hàn Thanh giơ một tay giữ chặt eo.
Anh ấy như không , hỏi tôi:
"Em muốn con dâu nhà họ Thẩm sao?"
Bạn thấy sao?