Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 3

5

 

"Cười ngốc gì thế?"

 

Vẻ mặt Phó Hàn Thanh khó hiểu:

 

"Hết đau rồi à?"

 

Sau đó ấy đưa mắt theo hướng của tôi và thấy Lâm Yên như định mệnh.

 

Cô ta mặc chiếc váy liền qua gối trắng tinh và đôi giày da nhỏ, mái tóc đen dài mượt mà buông thẳng trên vai.

 

Gió nhẹ thổi tung vạt váy và đuôi tóc của ta.

 

Con người thanh nhã như hoa cúc.

 

Tôi đưa tay, cưỡng ép xoay đầu Phó Hàn Thanh trở lại:

 

"Đừng , đi nhanh lên."

 

"Sao thế?"

 

Anh ấy không hiểu vẫn nghe lời bước đi.

 

Tôi nghiêm giọng với ấy:

 

"Hàn Hàn, ngoại trừ em ra, những người khác tiếp cận đều là vì gương mặt và thân hình của đấy, tránh xa bọn họ ra."

 

"Được."

 

Anh ấy gật đầu, ngừng một chút rồi hỏi tôi:

 

"Còn em thì sao?"

 

"Em đương nhiên không phải . Suy nghĩ của em về trong sáng lắm."

 

"Ồ, à." Giọng Phó Hàn Thanh lạnh nhạt.

 

Hửm?

 

Sao lại giận ?

 

Kiểu chồng chưa cưới không có hướng dẫn sử dụng này, khi giận thì phải dỗ thế nào nhỉ?

 

Tôi thử vòng tay quanh cổ ấy, vẻ mặt chân thành:

 

"Phó Hàn Thanh, cảm của em dành cho đã vượt qua thú vui tầm thường rồi.”

 

"Em cảm thấy chúng ta là loại đời có thể cộng hưởng tâm hồn với nhau."

 

Những bình luận bắt đầu xem thường tôi:

 

"Cô tốt nhất là như !"

 

"Bốc phét! Đêm qua còn mơ thấy cơ bụng của nam chính mà!"

 

Sau đó dần dần chuyển sang hướng biến thái:

 

"Đúng , tôi là cái giường đó, tôi có mặt tại hiện trường!"

 

"Tôi là cái gối, tôi chứng!"

 

"Tôi là cái chăn!"

 

"Tôi là hạt trà đắng~"

 

"Tôi xé nát hạt trà đắng~~"

 

Mấy cha nội này, hết người này đến người khác.

 

May mà Phó Hàn Thanh không thấy .

 

 

6

 

Phó Hàn Thanh đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi chụp X-quang, bác sĩ cần ở lại bệnh viện 24 giờ để theo dõi.

 

Nếu trạng nặng thêm, còn phải nhập viện.

 

Nhưng khi bố tôi gọi điện, câu đầu tiên không phải là hỏi thăm trạng vết thương của tôi.

 

Mà là chất vấn tôi:

 

"Kiều Kiều, sao con lại không hiểu chuyện như ?”

 

“Tại sao cứ phải dính líu với Phó Hàn Thanh?"

 

Tôi liếc Phó Hàn Thanh đang bưng chậu nước ra từ nhà vệ sinh.

 

Anh ấy mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên để lộ cánh tay gầy rắn chắc.

 

Tôi chỉ nghĩ.

 

Cổ tay đẹp như , tôi nhất định phải cho ấy đeo chiếc đồng hồ đắt tiền nhất.

 

"Kiều Kiều?"

 

Tôi luyến tiếc thu hồi ánh mắt, trả lời: "Vì con thấy sắc đẹp nảy lòng tham."

 

"Đừng bướng bỉnh.”

 

“Con là thiên kim nhà họ Lâm, đối tượng kết hôn của con phải là người có gia thế môn đăng hộ đối.”

 

“Bố đã chọn ứng cử viên tốt giúp con rồi, tháng sau con trai út nhà họ Thẩm là Thẩm Ngự sẽ về nước, đến lúc đó các con gặp mặt nhau một lần."

 

Trong dòng bình luận có người không chịu nổi nữa:

 

"Kiều Kiều đừng có ngu ngốc, bố muốn trèo cao bám vào nhà họ Thẩm, lấy con cờ đấy!"

 

"Quan trọng nhất là Thẩm Ngự còn là kẻ si bám đuôi Lâm Yên, sau này còn thấy Lâm Kiều Kiều c.h.ế.t mà không cứu, thật ghê tởm."

 

"Tức c.h.ế.t tôi rồi, tức c.h.ế.t tôi rồi, thả tôi vào đó đi, tôi muốn c.h.é.m c.h.ế.t lão già này!"

 

Từ nhỏ ông ấy đã cầu tôi phải hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không gì quá giới hạn.

 

Sau đó cố nuôi dưỡng tôi thành một cái bình hoa chỉ có nhan sắc mà không có gì khác.

 

Nhưng bao nhiêu năm hiểu chuyện của tôi đổi lại gì?

 

Một mặt dây chuyền từ phế liệu?

 

Một đối tượng kết hôn đã người khác?

 

Và một người bố luôn miệng cưng chiều, thương tôi thậm chí không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của tôi?

 

Vậy thì tôi còn hiểu chuyện gì nữa.

 

"Con không gặp."

 

Tôi từ chối dứt khoát.

 

Bố tôi lải nhải:

 

"Nhà họ Thẩm là gia đình quyền thế thực sự đấy.”

 

“Hơn nữa, vẻ ngoài của Thẩm Ngự cũng không thua kém gì Phó Hàn Thanh.”

 

“Con còn có gì không hài lòng nữa?"

 

Không hiểu kiểu gì.

 

Tôi đã có người tốt nhất rồi, tại sao phải chọn người kém hơn một chút?

 

Một vợ nhiều chồng cũng đâu có hợp pháp.

 

Tôi nghẹn giọng đáp:

 

"Thẩm Ngự tốt như , bố tự đi mà lấy.”

 

“Hoặc là đổi sang đứa con khác mà gả, đừng có túm lấy mỗi mình con mà vặt lông."

 

Ông ấy lập tức nâng cao giọng:

 

"Lâm Kiều Kiều, nếu con còn sự vô lý như thì bố không còn cách nào chuyện tử tế với con nữa đâu."

 

"Vậy thì đừng nữa.”

 

“Chẳng có câu nào con thích nghe cả."

 

Tôi cúp điện thoại, phát hiện Phó Hàn Thanh đang ngồi bên giường bệnh.

 

Anh ấy chằm chằm vào tôi, ánh mắt sáng quắc.

 

A.

 

Định gì đây...

 

Là muốn vuốt ve à?

 

Tôi khó khăn giơ tay, xoa xoa mái tóc ấy:

 

"Đừng lo, dù ông ấy có đoạn tuyệt quan hệ với em, em cũng sẽ không nhượng bộ đâu.”

 

“Dù sao em sống là người nhà họ Phó, c.h.ế.t cũng vào mộ nhà họ Phó."

 

Anh ấy mỉm gật đầu:

 

"Ừm."

 

Rồi những ngón tay thon dài đặt lên cúc áo tôi, nhẹ nhàng cởi ra.

 

Hửm?

 

Ơ??

 

Chết tiệt!!!

 

Trong lòng tôi rung chuông báo :

 

"Định ?"

 

"Lau người cho em, thay đồ bệnh nhân."

 

Vừa ấy vừa nhanh nhẹn xoắn chiếc khăn lại:

 

"Em có sức tự thay không?"

 

Quả thật tôi đã đau đến mức khó cử , mà:

 

"Cái đó, chúng ta còn chưa kết hôn... Lỡ như bị người ta thấy thì..."

 

Anh ấy gỡ bàn tay cứng đờ của tôi ra khỏi ngực, an ủi:

 

"Đừng sợ, đã kiểm tra rồi, ở đây không có camera giám sát."

 

Hả?

 

Tôi càng sợ hơn đấy, có biết không hả?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...