Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 14

27

 

Tôi lao vào phòng của Phó Hàn Thanh.

 

Anh ấy vừa tắm xong, toàn thân lạnh lẽo.

 

Khi thấy tôi, ấy hơi nhíu mày.

 

Nhấc bổng tôi lên, đặt lên giường của ấy.

 

"Sao lại chạy đến đây mà không mang giày ?"

 

Tôi ngẩng đầu hỏi ấy:

 

"Phó Hàn Thanh.”

 

“Có phải đã bán công thức đó cho bố em rồi không?”

 

“Ông ấy bị bắt rồi, sẽ không sao chứ?"

 

Anh ấy xoa xoa mặt tôi:

 

"Không sao.”

 

“Khi bán công thức đã có thỏa thuận không sản xuất thương mại ông ấy quá tham lam, cũng coi như tự tự chịu."

 

"Vậy đối phó với ông ấy là vì em à?"

 

"Sao , đột nhiên hỏi câu này?"

 

Giọng ấy có chút khô khốc.

 

Nuốt nước bọt, rồi không chắc chắn lắm, cẩn thận tôi hỏi:

 

"Kiều Kiều, có phải em nhớ ra điều gì không?"

 

"Em đã mơ một giấc mơ, mơ thấy thực ra chúng ta đều ở trong một cuốn sách. Anh và Lâm Yên là nhân vật chính của sách, còn em chỉ là nhân vật phụ..."

 

Tôi khó khăn kể hết những gì mình biết.

 

Khi đến việc bố tôi người g.i.ế.c tôi, dường như cơ thể vẫn còn lưu lại ký ức lúc đó, vô thức bắt đầu run rẩy.

 

"Những chuyện này, đều đã thực sự xảy ra... phải không?"

 

Phó Hàn Thanh ôm tôi vào lòng.

 

Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi:

 

"Đừng sợ, tất cả đã qua rồi.”

 

“Kiều Kiều, lần này những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."

 

Tôi bối rối gật đầu.

 

Vậy là ban đầu tôi thật sự đã c.h.ế.t trong con hẻm nhỏ đó.

 

Người thiếu niên đến cứu tôi, cũng từng bị thiêu rụi trong ngọn lửa, muốn sống không , muốn c.h.ế.t cũng không xong.

 

"Phó Hàn Thanh, em muốn đi gặp Thẩm Ngự."

 

"Được, sẽ đi cùng em."

 

 

28

 

Trong hành lang bệnh viện.

 

Tiếng hét, chửi bới của Lâm Yên thỉnh thoảng vọng ra từ phòng bệnh:

 

"Lão già ngu ngốc, việc nhỏ thế mà cũng không xong! Có con ngu ngốc như thế nào thì có người bố ngu ngốc như !"

 

"Tôi là nữ chính, sao tôi có thể sai !!!"

 

"Đồ chó, tất cả đều là đồ chó, aaaa!"

 

"Thẩm Ngự, đồ chó nhà mày, mày vào đây c.h.ế.t với tao đi!!"

 

"Ha ha, chúng ta không c.h.ế.t không thôi! Mày khiến tao sống không bằng chết, mày cũng đừng hòng sống yên!"

 

Thẩm Ngự ngậm điếu thuốc tựa vào cạnh cửa, chưa châm lửa.

 

Anh ta như không nghe thấy những lời này.

 

Thấy tôi đi tới, ta khẽ nhướng mày.

 

"Chậc" một tiếng.

 

"Thẩm Ngự."

 

Tôi dừng lại trước mặt ta, gọi tên ta.

 

Không hiểu sao, tôi hơi nghẹn ngào.

 

Thẩm Ngự châm chọc tôi:

 

"Có việc thì , không có việc thì cút đi."

 

Tôi hít hít mũi, cố gắng kìm nén nước mắt.

 

Nhưng nó không nghe lời, vẫn cứ rơi không ngừng.

 

“Không phải chứ, khóc cái gì !”

 

Anh ta vứt điếu thuốc, bực bội giơ tay lên rồi vội hạ xuống.

 

Rồi không chịu nổi nữa, quát tôi:

 

"Lâm Kiều Kiều, không khóc nữa!"

 

Bỗng nhiên.

 

Tôi nhớ lại hồi nhỏ.

 

Anh ta chạy đến rủ tôi chơi trò gia đình:

 

"Lâm Kiều Kiều, em vợ nhé!"

 

"Em không muốn."

 

"Tại sao?"

 

"Không muốn là không muốn, quá ngốc rồi."

 

Thẩm Ngự tức điên lên, bóp nát con siêu nhân trứng muối trong tay.

 

Nhảy cẫng lên tại chỗ:

 

"Nhưng Lâm Kiều Kiều, em cũng là đồ ngốc mà!"

 

"Đúng !"

 

Tôi bí hiểm với ta:

 

"Hai người ngốc sinh con sẽ càng ngốc hơn đó."

 

"Vậy phải sao?"

 

Anh ta gãi đầu, rõ ràng cũng rất bối rối.

 

"A Ngự, sau này chúng ta một nhóm nhạc đi.”

 

“Gọi là, gọi là Liên minh ngốc nghếch.”

 

“Anh hát, em đàn piano, he he."

 

...

 

"A Ngự."

 

Anh ta ngẩng phắt đầu lên, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt.

 

Tôi lau nước mắt, :

 

"Em đã nhớ ra hết rồi.”

 

“Cảm ơn đã đến cứu em."

 

"Ah, rồi." Anh ta thở dài nhẹ nhõm, khẽ nhếch môi: "Em khóc vì chuyện này à.”

 

“Cảm quá à?”

 

“Không phải rồi chứ?”

 

“Được thôi."

 

Anh ta bất ngờ ghé sát tai tôi, khẽ dụ dỗ: "Gọi một tiếng chồng đi, mạng của cũng đều cho em."

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã vang lên một giọng trầm thấp:

 

"Kiều Kiều."

 

Tôi sững người.

 

Hoàn toàn không dám đậy.

 

Thẩm Ngự vẻ nhát gan của tôi, vừa tức vừa buồn :

 

"Cút đi.”

 

“Anh chẳng muốn giành người với tên điên đó đâu."

 

Anh ta hoàn toàn không hiểu.

 

Phó Hàn Thanh ghen tuông thì khó dỗ dành đến mức nào.

 

"Vậy A Ngự, em đi trước nhé."

 

Tôi chào tạm biệt Thẩm Ngự đang chuẩn bị quay người thì…

 

Anh ta đột nhiên gọi tôi lại:

 

"Lâm Kiều Kiều."

 

"Hả?"

 

Vẻ mặt ta hiếm khi nghiêm túc:

 

"Nếu một ngày nào đó, em biết bí mật của một tên điên.”

 

“Đừng có bị dọa chạy mất.”

 

“Anh khá tò mò đấy, một tên điên và một kẻ ngốc, sẽ sinh ra đứa con như thế nào."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...