Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 10

20

 

Mặt bố tôi lúc xanh lúc đỏ.

 

Đôi mắt sắc sảo tràn đầy không cam tâm và tức giận.

 

Nhưng ông ấy đã đắm chìm trong thương trường mấy chục năm, nhanh chóng kìm nén cảm , những lời dối để lừa người khác tuôn ra như nước:

 

"Kiều Kiều, đây chỉ là một sự việc ngoài ý muốn thôi.”

 

“Con cũng biết đấy, trong giới kinh doanh có rất nhiều cạm bẫy mà.”

 

“Dù chuyện gì xảy ra, người bố nhất vẫn là mẹ con và con.”

 

“Con yên tâm, nó sẽ không tranh cuộc hôn nhân với nhà họ Thẩm này của con đâu."

 

Tranh ư?

 

Ông ấy thật giỏi đánh lừa người khác.

 

Cuộc hôn nhân này rõ ràng là ông ấy ép buộc tôi mà.

 

Hơn nữa ông ấy cưng chiều Lâm Yên như , nếu đây là một cuộc hôn nhân tốt, tại sao không để Lâm Yên kết hôn?

 

Chắc hẳn đằng sau còn có ẩn .

 

Ngay khi ông ấy cố gắng tiếp tục tẩy não tôi, sự phát triển của cặp đôi trên sân khấu đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

 

Thậm chí Thẩm Ngự còn cầm hộp nhẫn, quỳ một gối bắt đầu cầu hôn.

 

"Tiểu Yên, em, hãy lấy nhé."

 

Câu này của ta như đẩy Lâm Yên lên đài cao.

 

Vẻ mặt ta đầy bối rối, gấp đến mức như sắp khóc.

 

Nhưng những người dưới sân khấu chỉ nghĩ ta , còn hò hét bảo ta mau chấp nhận.

 

Dù sao lúc nãy, nhiều người đã thấy ta và Thẩm Ngự nắm tay nhau đi vào, nên tự nhiên coi họ là một cặp.

 

Ngay cả các bậc trưởng bối nhà họ Thẩm cũng không đứng ra ngăn cản màn kịch này.

 

Lâm Yên lúng túng muốn đưa tay đỡ ta dậy:

 

"Thẩm Ngự, chúng ta chuyện này sau không.”

 

“Anh để em suy nghĩ một chút.”

 

“Đừng khó em không?"

 

Kết quả tên Thẩm Ngự này thật sự dũng cảm.

 

Vừa mở miệng đã như sấm nổ giữa trời quang:

 

"Anh biết người em thích là Phó Hàn Thanh.”

 

“Nhưng ta đã có vợ chưa cưới rồi."

 

Vừa dứt lời, người điều khiển ánh sáng rất thức thời, còn chiếu đèn rọi về phía chúng tôi.

 

 

21

 

Ôi cái này...

 

Anh ấy vẫn đang ôm tôi.

 

Hai chúng tôi giống như bố mẹ bế con đi xem khỉ ở sở thú , hoàn toàn không hòa hợp với những người giàu có danh tiếng này.

 

Cách đó vài bước, có một phu nhân thẳng với con mình:

 

"Con đừng có học theo Lâm Kiều Kiều.”

 

“Chẳng có chút dáng vẻ đại gia khuê tú nào cả.”

 

“Thật là mất mặt."

 

Sao hóng chuyện lại hóng đến mình thế này.

 

Thật là xui xẻo.

 

May mà Thẩm Ngự có sức chiến đấu mạnh mẽ.

 

Rất nhanh đã thu hút sự ý của bọn họ trở lại.

 

"Anh biết em coi là lốp dự phòng.”

 

“Nhưng cam tâm nguyện, dù sao đời này cũng sẽ không lấy ai ngoài em.”

 

“Hơn nữa nhà họ Phó đã sản, bây giờ Phó Hàn Thanh chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi, bố em sẽ không để em lấy ta đâu."

 

Vậy thì ta đã nhầm rồi.

 

Để cho Lâm Yên toại nguyện, bố tôi đã âm thầm không ít chuyện đấy.

 

Không chỉ ép tôi hủy hôn, còn đổ lỗi lên đầu tôi là sai người sỉ nhục, đánh đập Phó Hàn Thanh.

 

Vừa có thể khiến Phó Hàn Thanh tuyệt vọng với tôi, vừa có thể để Lâm Yên xuất hiện đúng lúc, ghi điểm trước mặt ấy.

 

Một công đôi việc.

 

Nếu bây giờ bố tôi không đang trong trạng thái tức giận bất lực như , tôi còn tưởng ông ấy biết Phó Hàn Thanh là nam chính cơ đấy.

 

Lâm Yên trên sân khấu không biết vô hay cố ý liếc cầu cứu.

 

Bố tôi rất gấp lại không thể tự tát vào mặt mình, thế mà lại với tôi:

 

"Kiều Kiều, con qua đó với Thẩm Ngự là con thích nó đi."

 

Tôi sửng sốt: "Bố không bị sao chứ?"

 

"Không phải hồi nhỏ nó rất thích dính lấy con sao, nó sẽ quay đầu thôi.”

 

“Dù sao con mới là thiên kim đích thực của nhà họ Lâm, con lấy nó mới phù hợp."

 

Ông ấy nhăn mặt, một cách đương nhiên:

 

"Chỉ cần con có thể gả vào nhà họ Thẩm, bố sẽ tặng con một chiếc xe thể thao."

 

Ông ấy thực sự đã quen với việc qua loa chiếu lệ với tôi rồi.

 

Một chiếc xe thể thao.

 

Thế mà ông ấy cũng ra .

 

Nhưng ông ấy cũng nên tiết kiệm tiền đi, dù sao mẹ tôi cũng không cần ông ấy nữa, sau khi phân chia tài sản, có lẽ ông ấy sẽ chẳng còn bao nhiêu tiền đâu.

 

Hi hi.

 

"Thêm một căn hộ nữa, thế nào?"

 

Bố tôi nghiến răng, bắt đầu tăng giá.

 

"Bác trai không cần phải tốn kém đâu ạ."

 

Phó Hàn Thanh bất ngờ lên tiếng: "Những thứ này, cháu đều có thể cho Kiều Kiều.”

 

“Cô của cháu không cần phải cúi mình cầu xin."

 

Anh ấy rất hiếm khi bộc lộ sự ghét bỏ trực tiếp như .

 

Nhưng lúc này ấy lại bố tôi như rác rưởi :

 

"Nếu như đã không có chuyện gì liên quan đến Kiều Kiều, chúng cháu xin phép về trước."

 

"Cậu…”

 

“Ha ha, một kẻ sản còn khoác lác cái gì chứ."

 

Mặc dù giọng điệu bố tôi khinh thường.

 

Nhưng cũng không dám quá đáng.

 

Phó Hàn Thanh khẽ cong môi:

 

"Nhà họ Phó sản rồi cháu thì chưa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...