1
Gần đây tôi thay đổi rất kỳ lạ.
Tôi cảm thấy đầu hơi ngứa, có vẻ như sắp mọc não rồi.
Cuối tuần trước là sinh nhật tôi, bố tôi tặng tôi một mặt dây chuyền ngọc hình Phật.
Tôi cảm đến mức rơm rớm nước mắt đột nhiên trước mắt tôi xuất hiện vài dòng châm biếm.
"Cô cảm cái gì chứ, ngu c.h.ế.t đi , đây là đồ chạm khắc từ phế liệu đấy, vòng tay thì ở chỗ con riêng kia kìa!"
"Lầu trên có vẻ hơi gay gắt quá, nữ phụ đâu có góc toàn cảnh, ấy cũng đâu biết bố mình có con riêng..."
"Lâm Kiều Kiều thật thảm, bộ lễ phục trên người ấy toàn là đồ thừa sau khi Lâm Yên chọn."
Dối trá, bố tôi nổi tiếng khắp cõi mạng là người chiều vợ thương con, sao lại có con riêng ?
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, tôi đã bị vả sưng mặt rồi.
2
Trong cuộc bầu cử của hội học sinh, tôi đã gạch bỏ một vài cái tên trong danh sách cuối cùng.
Lâm Yên là một trong số đó.
Cô ta không phục, đập bàn đứng dậy:
"Học tỷ, tại sao chị lại nhắm vào tôi?
"Tôi có thành tích tổng hợp tốt nhất, tại sao lại bị loại?"
Ánh mắt tôi hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc vòng trên cổ tay ta.
So với chiếc vòng của ta, mặt dây chuyền của tôi chẳng là gì cả.
Được lắm.
Hai cha con này, người này còn giỏi diễn hơn người kia.
Tôi không nổi giận, có phải họ coi tôi là đồ ngốc không?
Tôi chỉ vào trưởng ban đối ngoại mới và với ta: "Anh ấy có thể kêu gọi tám trăm vạn tiền tài trợ trong một năm học.”
"Chỉ cần có thể kêu gọi nhiều hơn ấy thì vị trí này sẽ là của ."
Ai cũng biết, đây là cầu bắt buộc của ban đối ngoại.
Lâm Yên bướng bỉnh cắn môi, nước mắt giận dữ trào ra khỏi khóe mắt:
"Không ngờ trong hội học sinh toàn là những người vật chất như .”
"Hừ, nơi như thế này, tôi không đến cũng !"
Cô ta thật sự rất buồn .
Rõ ràng một chiếc vòng trên tay ta đã không chỉ là con số đó.
Vậy mà cứ khăng khăng muốn tạo hình tượng người nghèo chí cao.
Thường ngày trên mặt ta viết đầy: "Tôi muốn dựa vào thực lực của mình, tôi muốn cạnh tranh công bằng, tôi tuyệt đối không sử dụng đặc quyền!" Đợi đến khi người khác dùng thực lực loại bỏ ta thì lại hỏi tại sao nhắm vào ta.
Cô ta thật sự coi cả thế giới đều là mẹ mình nên cứ phải chiều chuộng ta đấy à.
Tôi nhăn mặt, bực bội phẩy tay về phía ta:
"Cô thanh cao, ghê gớm, chưa?
"Đi thong thả, không tiễn."
Lâm Yên chằm chằm vào tôi, trong mắt lộ ra một tia ác ý:
"Lâm Kiều Kiều, đừng khinh thiếu niên nghèo.”
"Chị sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình."
Nói xong, ta tức giận bỏ đi.
Cô ta vừa đi, trong bình luận bắt đầu cãi nhau:
"Cuối cùng Kiều Kiều của chúng ta cũng vùng lên rồi, vợ cả khóc vì vui sướng!"
"Loại phụ nữ mất não như Lâm Kiều Kiều, tặng cho tôi, tôi cũng không lấy! Hàn Yên mới là chính vương đạo!"
"Đúng , chị Yên mạnh mẽ và bá đạo nhất, sau này sẽ phản sát nữ phụ ngu ngốc!"
"Chỉ có mình tôi thấy tam quan của tác giả có vấn đề à, nâng đỡ con riêng nữ chính?"
"Lâm Yên đã hy sinh cho nam chính nhiều nhất, mấy kẻ đạo đức giả đừng xem nữa, tự đi viết đi."
...
"Thực ra người Phó Hàn Thanh nhất chắc là Lâm Kiều Kiều, không thì sao lại giữ tiêu bản của ấy nhiều năm như ..."
"Đồng ý với lầu trên, Lâm Kiều Kiều ngu ngốc thật sự rất xinh đẹp."
...
Tôi đọc đi đọc lại tất cả các bình luận mấy lần, mới chấp nhận những thông tin này.
Tôi là nữ phụ, hòn đá lót đường trong một tiểu thuyết sảng văn dành cho nam kể về kẻ thất bại vươn lên, hình tượng của tôi là một mỹ nhân ngốc nghếch, n.g.ự.c to óc nhỏ, kiểu người kiêu kỳ và hư vinh, ngay từ đầu đã hủy hôn ước với nam chính Phó Hàn Thanh vì gia đình ấy sản.
Con riêng của bố tôi, Lâm Yên, mới là nữ chính chính thức của ấy.
Không lâu sau khi tôi và Phó Hàn Thanh hủy hôn, bố tôi đưa Lâm Yên về nhà.
Sau đó mẹ tôi qua đời vì trầm cảm, tôi cũng c.h.ế.t ngoài ý muốn vì tranh chấp với Lâm Yên.
Còn Lâm Yên trở thành người thừa kế duy nhất của bố tôi, gần như vét sạch tài sản để ủng hộ Phó Hàn Thanh, cuối cùng khi ấy đạt đến đỉnh cao, đương nhiên là họ đến với nhau.
Trong quyển tiểu thuyết sảng văn này, dùng mười đầu ngón tay cũng không thể đếm hết những người ngưỡng mộ Phó Hàn Thanh, tôi có thể ngồi vững vị trí nữ phụ là vì ấy đã biến tôi thành tiêu bản và cất giấu ở nhà.
Mỗi khi Phó Hàn Thanh đàm phán thành công một thương vụ lớn hoặc mua lại một công ty, ấy đều phải mở một chai rượu vang và uống một ly trước tiêu bản của tôi.
Trong bình luận rằng đây gọi là vì mà sinh hận.
Nói rằng tôi là chấp niệm duy nhất của ấy.
?
Mấy người gọi cái này là sao?
Bạn thấy sao?