Phiên ngoại Ôn Cảnh Húc
Lúc đầu tôi đến tìm Đồng Mạt, cầu ấy rời xa Thi Vũ, tôi nghĩ ấy sẽ từ chối.
Dù sao Thi Vũ mỗi tháng đều cho ấy rất nhiều tiền, chu cấp cho ấy một cuộc sống xa hoa như , một ham tiền như ấy sao có thể chịu vứt bỏ cuộc sống như ?
Nhưng không ngờ sau khi biết sự tồn tại của Minh Tuyết, ấy vẫn nhất quyết rời đi dù đang mang thai.
Lúc đầu, tôi thực sự nghĩ rằng ấy sẽ không chịu đựng nổi.
Một người phụ nữ, một mình mang theo con mới sinh, không có người chồng ở bên cạnh, cũng không có người nhà mẹ đẻ, sao ấy có thể chịu đây?
Tôi tưởng ấy không chịu nổi liền sẽ quay về tìm Thi Vũ nhanh thôi.
Suy cho cùng, con của Thi Vũ là cục cưng nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, các bậc cha mẹ ở Bắc Kinh không biết muốn cục cưng nhỏ thành cái dạng gì rồi.
Nhưng Đồng Mạt thì không như .
Cô ấy là người mạnh mẽ như , một mình mang theo con , dù mệt mỏi, khốn khổ đến đâu cũng không chịu thua, vẫn tiếp tục kiên trì.
Cô ấy bắt đầu trở thành một blogger, bắt đầu kiếm tiền để nuôi con mình.
Tôi nhận ra, mình đã có cái sai về này.
Cô ấy còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tôi, rất lương thiện và xứng đáng thương.
Tôi luôn miệng gọi ấy là nữ, cũng ngày càng thường xuyên đi tìm hơn, cố hết sức để giúp đỡ ấy.
Tôi biết, tôi đã lòng với ấy rồi.
Sau này, tôi biết Thi Vũ là nam chính và chuyện hệ thống tồn tại, chính là Thi Vũ cho tôi biết.
Tôi nghĩ, Đồng Mạt với Thi Vũ còn có cơ hội quay lại với nhau sao?
Tôi vui mừng cho bọn họ, cũng buồn cho chính mình.
Sau này, tôi không nhịn nữa nên thổ lộ cảm của mình với Đồng Mạt.
Thi Vũ đánh tôi, cuối cùng Đồng Mạt biết chuyện của ta.
Thật tuyệt vời, mà tôi từng ác ý hiểu lầm cuối cùng cũng có hạnh phúc cho riêng mình.
Tôi biết, mình luôn nợ ấy một lời xin lỗi.
Tôi đã đồng ý với Thi Vũ, tôi sẽ không bao giờ gặp lại ấy nữa, cũng sẽ không có cơ hội để với ấy.
Nhưng tôi sẽ luôn chúc phúc cho ấy.
[ Mạt Mạt, em xứng đáng có của Thi Vũ, cũng xứng đáng có hạnh phúc như .]
(Hết toàn văn)
Bạn thấy sao?