Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 4

Thương Thi Vũ ngồi trong phòng khách.

Không còn khẩu s.ú.n.g trời sinh của đàn ông chống lên người tôi, lá gan của tôi cũng quay về rồi.

Tôi cố gắng

"Thương tiên sinh, đã muộn rồi…”

Thương Thi Vũ bình tĩnh :

"Đúng là không còn sớm, em cũng đã trốn 4 năm 8 tháng 17 ngày rồi."

Tôi: "……"

Ánh mắt rơi trên người Tròn Tròn.

Giọng điệu của cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn.

“Lại đây với ba nào, con ?”

Tôi chưa kịp gì, con ngu ngốc của tôi đã lộc cộc chạy tới, Thương Thi Vũ cho ngồi lên đùi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thương Thi Vũ ôm một đứa trẻ, không phù hợp với hình tượng thái tử gia cao quý của ấy chút nào.

Thương Thi Vũ đang chơi với Tròn Tròn, đột nhiên hỏi tôi:

“Con bé không biết ba mình là ai?”

Tôi lập tức

"Thương tiên sinh, hiểu lầm rồi. Tròn Tròn năm nay ba tuổi rưỡi, ba của con bé đã đột ngột qua đời hai năm trước..."

Bởi vì tôi có một thân phận mới, cho nên tuổi của Tròn Tròn cũng thay đổi.

Thương Thi Vũ không tôi, dùng những ngón tay dài nhéo vào khuôn mặt nhỏ của Tròn Tròn.

"Con nghe thấy không? Mẹ con con mới ba tuổi rưỡi, cái bánh kem chúng ta vừa tới phải bốn tuổi rưỡi mới có thể ăn , ba không thể mua cho con đâu."

Tròn Tròn nghe , lập tức lắc đầu giống như trống bỏi:

"Không đúng! Mẹ sai rồi! Con đã 4 tuổi 8 tháng, con có thể ăn !"

Thương Thi Vũ về phía tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tôi: "……"

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao con tôi lại thông minh đến , có đôi khi tôi còn cảm thấy xấu hổ vì không bằng con bé.

Hóa ra là do di truyền!

Khuôn mặt lạnh lùng cả đêm của Thương Thi Vũ cuối cùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Ngữ khí của nhẹ nhàng, có chút không thành thạo dỗ dành Tròn Tròn: 

“Con muốn có ba không?”

"Con muốn..." 

Tròn Tròn vừa định thì điện thoại của Thương Thi Vũ vang lên.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn, tay nhỏ hiếu của Tròn Tròn chạm vào, cuộc gọi đã kết nối.

Bên trong lại vang lên một giọng của bé khác: 

"Huhu..ba ơi..."

Tôi sửng sốt.

Tròn Tròn cũng ngẩn cả người.

Thương Thi Vũ nhanh chóng cúp điện thoại.

Tròn Tròn cũng đã kịp phản ứng, miệng nhỏ mím chặt.

"Chú đẹp trai, dối. Hoá ra đã có con rồi! Vậy Tròn Tròn không cần nữa..."

Bé con dụi đôi mắt đỏ hoe, thút thít chạy vào phòng.

Khi thấy con khóc, lòng tôi cũng đau nhói, lập tức chạy theo, khóa trái cửa phòng lại.

Tôi ôm con vào lòng dỗ dành, Thương Thi Vũ vẫn ở bên ngoài gõ cửa.

"Đồng Mạt, em ngoan ngoãn chút đi."

"Tròn Tròn, mau mở cửa ra, nghe ba giải thích."

"Cuộc gọi vừa rồi không phải là..."

"Tôi không muốn nghe!"

Tôi ngắt lời , nỗi bất bình không thể giải thích tràn ra từ lồng ngực, ê ẩm, thật là khó chịu.

"Thương tiên sinh, tôi thừa nhận, bốn năm trước là tôi đã lừa rồi bỏ trốn. Dù sao tôi cũng đã tiêu nhiều tiền của như ..."

"Nhưng cũng đã có Lục Minh Tuyết, hai người đều có con rồi, có thể đừng đến tìm tôi nữa không? Không cần tổn thương con tôi không?"

"Bốn năm đó tôi chim hoàng yến của , tôi Đồng Mạt tuyệt đối sẽ không kẻ thứ ba!"

Giọng điệu của Thương Thi Vũ ngoài cửa đột nhiên trầm xuống.

"Làm sao em biết về Lục Minh Tuyết? Cô ấy đã gì với em?"

Tôi nghẹn ngào nức nở: 

“Tôi biết ấy, cái gì tôi cũng biết cả."

"Đồng Mạt, không phải...."

"Vậy thì là cái gì? Nói đi, có bản lĩnh thì đi!"

Tôi đã bất chấp tất cả, chất vấn người ngoài cửa.

"Anh chính là..."

Thương Thi Vũ chưa hết câu.

Tôi dường như nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu như đang kìm nén.

Sau đó thịch một tiếng, giống như có ai ngã xuống đất.

Sau khi dỗ Tròn Tròn xong, tôi mở cửa ra, bên ngoài không một bóng người.

Cứ như thể Thương Thi Vũ chưa từng đến đây .

Sau ngày hôm đó, Thương Thi Vũ không đến tìm tôi nữa.

Tôi cho rằng, ấy đã nghĩ thông suốt rằng đối với tôi ấy chỉ muốn chiếm giữ mà thôi, chỉ là tìm không thấy nên mới không buông bỏ .

Chắc hẳn đã quay về bên Lục Minh Tuyết và con của bọn họ rồi.

Tôi vẫn tiếp tục trải qua cuộc sống có con bên cạnh.

Nửa tháng sau, đến sinh nhật Tròn Tròn, bé con mời những người mẫu giáo đến nhà để chúc mừng.

Ôn Cảnh Húc cũng từ Kinh Thị tới.

Hơn bốn năm trước, hắn đã giúp tôi trốn thoát khỏi Thương Thi Vũ, xong việc tôi muốn trả tiền, hắn lại từ chối.

Vào khoảng thời gian Tròn Tròn ra đời, tôi một mình nơi đất khách quê người, Ôn Cảnh Húc đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Người này miệng tiện, mỗi lần thấy tôi, hắn luôn mỉa mai tôi là nữ.

Tôi ngoài miệng cũng sẽ mắng lại hắn vài câu, thực ra trong thâm tâm tôi hiểu .

Hắn là tốt của Thương Thi Vũ, lại coi Lục Minh Tuyết như em trong nhà, đối với một con chim hoàng yến không danh không phận như tôi, khẳng định không thể thích .

Mặc dù giúp đỡ tôi để Lục Minh Tuyết hạnh phúc, tôi cũng rất cảm kích hắn.

Lần này sinh nhật Tròn Tròn, hắn còn mang theo những món quà đắt tiền.

Bọn trẻ đang chơi ở nhà, tôi xuống lầu vứt rác, Ôn Cảnh Húc đi theo.

"Đồng Mạt."

Ôn Cảnh Húc đột nhiên từ phía sau gọi tôi.

Tôi quay lại: “Hả?”

“Sau này tôi gọi em là Mạt Mạt nhé, không?”

Ôn Cảnh Húc :

“Không gọi em là nữ nữa.”

Tôi trợn mắt:

“Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng nghe quen rồi.”

Tôi vòng qua hắn để vào nhà.

Nhưng Ôn Cảnh Húc kéo tay tôi lại.

"Mạt Mạt."

Tôi chợt nhận ra điều có gì đó không đúng.

Tôi nghe hắn

“Tròn Tròn cũng đã lớn rồi. Anh nghe bọn trẻ trong lớp luôn hỏi bố của con bé, em đã từng nghĩ đến việc tìm cho Tròn Tròn một người ba chưa?”

“Trước đây có chút thành kiến với em, sau này mới biết, em và Thi Vũ, không phải như đã nghĩ.”

"Anh biết em thích cậu ấy, nên mới đi theo cậu ấy."

"Anh cũng biết thực ra em là một tốt bụng và lạc quan, Mạt Mạt, không bằng em cân nhắc để ba của Tròn Tròn..."

Ôn Cảnh Húc còn chưa xong.

Một bóng người cao lớn từ bên trong bóng tối bước ra.

Anh ta đ.ấm một quyền vào khóe miệng Ôn Cảnh Húc!

Tôi không biết Thương Thi Vũ đến đây từ lúc nào.

“Họ Ôn kia, cậu m.ẹ nó xúi giục người phụ nữ của tôi bỏ trốn, còn muốn ở đây cạy góc tường của lão tử nữa!”

"Con tôi đến lượt cậu ba nó sao? Tôi m.ẹ nó ba cậu đây!"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Thương Thi Vũ.... mắng ch.ửi người.

Trong ấn tượng của tôi, một thái tử gia cao cao tại thượng như , không có khả năng ra những lời thô tục như .

Thương Thi Vũ xách Ôn Cảnh Húc lên đánh, ra tay tàn nhẫn, từng đòn đều thấy m.á.u.

Tôi vội vàng chạy qua kéo ấy lại.

"Đừng đánh nữa! Anh muốn đánh c.h.ế.t cậu ấy sao?!"

"Thương Thi Vũ, mau dừng tay!"

Thương Thi Vũ đổi tay kéo lấy tôi, với giọng điệu mạnh mẽ, ẩn nhẫn:

"Đi theo ."

Nghĩ đến Tròn Tròn đang ở trên lầu, nghĩ đến nỗi buồn và những giọt nước mắt đêm đó của bé con, tôi bùng nổ hét lên đầy giận dữ.

"Anh buông tay!"

"Thương Thi Vũ, dựa vào cái gì lại đ.á.nh Ôn Cảnh Húc? Dù sao người ta cũng chăm sóc Tròn Tròn, thân là một người ba đã những gì?"

"Anh và Lục Minh Tuyết có một đứa con , xin đừng tìm tôi nữa!"

"Anh nếu đã ấy, thì nên ấy cho thật tốt. Tròn Tròn và tôi cũng không hiếm lạ chút cảm bố thí cho."

“Anh không ấy——”

Thương Thi Vũ siết chặt cổ tay tôi, tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ tươi.

"Anh chưa bao giờ ấy!"

“Đồng Mạt, xin em hãy nghe cho rõ ràng, chưa bao giờ Lục Minh Tuyết!”

"Anh, Thương Thi Vũ, em, Đồng Mạt——"

Nói đến cuối cùng, hơi thở của Thương Thi Vũ ngày càng nặng nề hơn, đôi mắt cũng ngày càng đỏ hơn.

Giống như một người bị thiếu oxy, mỗi lời ra, đều sẽ khiến người đó càng thêm khó thở.

Tôi hoảng sợ khi thấy khuôn mặt ấy vô cùng nhợt nhạt.

Không đợi tôi trả lời, Thương Thi Vũ đột nhiên buông tay tôi ra.

Bóng dáng cao lớn lần đầu tiên ngã xuống trước mặt tôi.

_________&__________

Tuổi của Tròn Tròn nhà tớ edit theo sát nghĩa của raw nên mọi vấn đề thắc mắc tớ không biết giải thích mọi người như thế nào. Mong mọi người đừng chửi editor nha😚

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...