Tôi sợ đến mức nhanh chóng tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
Sau khi dỗ dành con , tôi trốn vào phòng việc, mở máy tính lên.
Đây là lần đầu tiên sau 5 năm tôi tìm kiếm thông tin về Thương Thi Vũ.
Từ trước tới nay Thương Thi Vũ luôn ghét xuất hiện trên trang báo giải trí nên hầu như không có gì để tìm kiếm.
Dựa vào khả năng ăn dưa siêu cấp của mình, tôi tìm bức ảnh chụp cảnh họp mặt ăn một tài khoản nhỏ đăng tải.
Bức ảnh không có độ phân giải cao, người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng trong bóng tối, hơi cúi đầu màn hình điện thoại.
Ánh sáng mờ ảo rơi xuống trên đường nét của ta, mơ hồ thấy những cảm mãnh liệt trong mắt .
Trên màn hình điện thoại, là ảnh của một người phụ nữ hơi mờ.
Mỉm ngọt ngào, trên đầu ngón tay trắng trẻo thanh tú đang cầm một viên đào đỏ thắm.
Nhiều người phía dưới vẫn đang suy đoán về thân phận của người phụ nữ này.
Cũng có rất nhiều fans hâm mộ của Lục Minh Tuyết đang đi.ên cuồng spam, cho rằng đây là idol của bọn họ, ấy và Thương Thi Vũ con cũng có luôn rồi, cho rằng đây là chuyện ẩn hôn của hào môn.
Nhưng tôi thì hoàn toàn ngây người.
Bởi vì bức ảnh đó...là tôi.
Đó là tôi năm 21 tuổi, vừa trở thành chim hoàng yến của Thương Thi Vũ.
Nhưng tại sao Thương Thi Vũ lại dùng ảnh của tôi hình nền điện thoại của ta chứ?
Tôi không nghĩ ra.
Đơn giản liền không nghĩ nữa.
Đây là phương châm sống của tôi sau khi rời Thương Thi Vũ.
Đã 5 năm trôi qua, tôi và Thương Thi Vũ đã trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.
Tôi tự nhủ rằng nếu không tôi khi tôi thì mọi việc sau này đều không liên quan gì đến tôi.
Tôi nhanh chóng đăng một tuyên bố trên tài khoản của mình với ý tưởng chính là:
Tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi Tròn Tròn, cha của con tôi đã c.h.ế.t lâu rồi..
May mắn thay, xã hội bây giờ đã trở nên bao dung hơn, khi tôi đưa ra tuyên bố của mình, người hâm mộ đã cổ vũ tôi rất nhiều.
Tôi cứ nghĩ chuyện nhỏ này cứ như mà qua đi.
Nhưng đêm hôm đó, khi tôi mang Tròn Tròn từ siêu thị về, tôi nhạy bén cảm giác có điều gì đó không thích hợp trong tiểu khu.
Tất cả các ông bà già đang chơi cờ, tận hưởng không khí mát mẻ trong sân đều không thấy.
Người gác cửa với nhân viên bảo vệ cũng không biết đã đi đâu.
Khắp nơi không có một bóng người.
Tròn Tròn đến gần tôi, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy váy tôi, thì thầm:
"Mẹ, sao mẹ im lặng ? Con sợ quá."
Tôi cũng sợ hãi, cúi xuống bế Tròn Tròn lên rồi bước nhanh lên lầu.
Sau khi vào nhà, tôi xuống dưới sàn.
Mũi giày tôi đặt trước khi đi ra ngoài hơi lệch một chút.
Có người đã vào nha!
Tôi bắt đầu hoảng sợ.
Nghĩ đến âm thanh máy móc xuất hiện trong đầu tôi cách đây 5 năm.
Lại nghĩ đến hôm nay trong phòng phát sóng trực tiếp lộ mặt ngoài ý muốn.
Đây là thế giới tiểu thuyết.
Lục Minh Tuyết sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Tròn Tròn... sẽ phái người đến bắt chúng ta sao?
Tôi không dám mạo hiểm sự an toàn của Tròn Tròn, nên nhanh chóng bọc con bé trong áo khoác lông vũ rồi bế lên, đi vòng ra cửa sau của tiểu khu.
Nhưng cửa sau của cũng đã bị khóa.
Điều kinh khủng hơn nữa là ngay cả lỗ ch.ó ở phía dưới cũng bị lấp rồi!
Vẫn là dùng xi măng lấp kín lại!
Tôi như c.h.ế.t lặng.
Này……
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân đồng đều, đã huấn luyện qua.
Vô số vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, xếp thành hai hàng ngay ngắn.
Thương Thi Vũ mặc chiếc áo gió màu xám đậm, xuất hiện cuối đội ngũ.
Khoảnh khắc tôi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia của Thương Thi Vũ.
Trong lòng chỉ có ba chữ.
Xong đời (Trong tiếng trung là 3 chữ 完蛋了)
Tròn Tròn đã hơn bốn tuổi, con bé ăn uống tốt, phát triển cũng tốt, kỳ thật ngày thường tôi cũng không bế bé con nhiều.
Nhưng lúc này, tôi ôm chặt lấy con bé, không dám buông ra chút nào.
Bé con ở trong lòng tủi thân thì thầm:
“Mẹ ơi, mẹ bóp tay con đau quá…”
Tôi không nên lời, vô thức lùi về phía sau.
Nhưng đường lui cũng đã bị chặn.
Khi tôi lùi vào tường, Thương Thi Vũ đã ở trước mặt tôi.
Bóng dáng cao lớn từng khiến tôi cảm thấy an toàn hiện ra trước mắt tôi.
Giờ phút này lại tôi lo sợ không thôi.
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh:
"Chào Thương tiên sinh..."
"4 năm 8 tháng 17 ngày."
Giọng trầm thấp lạnh lùng của Thương Thi Vũ vang lên.
Tôi đang cảm thấy kỳ quái, thì nghe thấy ta khẩy:
"Đồng Mạt, em cũng thật biết chạy."
"Nào, chạy đi, bây giờ chạy đi xem nào !"
Tôi:"……"
Tròn Tròn trong lòng tôi giãy dụa ngẩng đầu lên:
"Mẹ... Mẹ ơi, con sắp c.h.ế.t ngạt rồi!"
Thật kỳ lạ, con tôi, thường ngày mèo cũng sợ, lại không hề sợ hãi khi đối mặt với Thương Thi Vũ, người có khí chất nguy hiểm khắp người.
Con bé mau chóng cào vào nách tôi, từ trong lòng tôi trượt xuống, chạy đến bên Thương Thi Vũ chằm chằm.
"Chú đẹp trai, cao quá đẹp trai quá!"
"Chú có vợ không?"
Oimeoi!
Tại sao tôi lại có một đứa con ngu ngoc như này chứ?
Tôi đang nghĩ thế nào để che miệng của Tròn Tròn lại.
Nhưng tôi vừa mới di chuyển, Thương Thi Vũ tựa hồ cho rằng tôi muốn chạy trốn, tiến lên một bước, dùng bàn tay to lớn kéo tôi đến trước mặt .
Tay còn lại của cũng vòng qua eo tôi.
Cả người đều áp sát vào tôi.
Sự tiếp thân mật sau gần 5 năm xa cách khiến tôi như bị điện giật khắp người, tôi vội đưa tay đẩy ra.
Kết quả là tôi chỉ đẩy ta vài cái liền cảm giác ...
Má tôi đỏ bừng lên!
"Đáng tiếc không mang theo súng, bằng không thật muốn một phát b.ắ.n chếc em."
Thương Thi Vũ nghiến răng bên tai tôi:
"Nhưng mà, s.ú.n.g của đàn ông sinh ra là dành cho em, em cảm nhận không?"
“Chỉ điều này thôi, cũng đủ để chơi chếc em rồi."
"Đồng Mạt, em nợ tôi gần năm năm, đủ để b.ắ.n bao nhiêu phát súng, hửm?"
Tôi gần như không thể đứng yên:
"Anh——!"
Tên lưu manh này!
Tôi không thể trả lời những câu hỏi lưu manh này của Thương Thi Vũ.
Tự nhiên tôi không dám đẩy nữa.
Cứ như thế, tôi cứng người bị bế lên lầu.
Tròn Tròn đi theo sau chúng tôi, dường như con bé đang rất tò mò.
Có lẽ vì quá đông người, khi chúng tôi đến trước cửa nhà, dì Vương hàng xóm ra mở cửa:
"Này, Tiểu Mạt, người bên cạnh cháu là ai ?"
Thương Thi Vũ ôm tôi, bình tĩnh trả lời:
"Tôi là cha của con ấy."
Dì Vương mở to mắt:
"Bố của Tròn Tròn? Không phải chứ Tiểu Mạt, không phải lần trước cháu mình là góa phụ sao?"
Tôi:"……"
Cửa bị đóng lại.
Vẻ mặt của Thương Thi Vũ đã chuyển từ lạnh lùng sang tức giận:
“Đồng Mạt, em còn dám lên mạng mình là phụ nữ chếc chồng sao?”
Tròn Tròn chạy đi rót nước, nghe từ phía sau cửa lộ ra cái đầu nhỏ.
“Không đúng đâu, đẹp trai, bố cháu chưa chếc, ông ấy là tên cặn bã vô trách nhiệm ~”
“Kẻ cặn bã không quý trọng mẹ của cháu, ngàn vạn lần đừng bắt chước kẻ cặn bã đó nha!”
Tôi:"……"
Im lặng đi, bà nhỏ của tôi ơi! ! !
Bạn thấy sao?