7
Anh ta giật giật khóe miệng giễu cợt, thầm nghĩ lại tới rồi.
Tôi những chuyện đó ở trường không phải chỉ vì muốn thu hút sự ý của ta, ép ta thỏa hiệp sao?
Nói rất quyết tuyệt, hiện giờ không phải vẫn bảo tài xế Trương ngoan ngoãn dừng xe ở cửa trường học chờ ta sao?
Tạ Thụy lạnh, quay đầu đi về phía trạm xe buýt, ta khăng khăng không lên xe.
Chờ đến khi tôi không nhịn mà gọi ta, ta nhất định phải phát tiết tất cả bực tức của tháng này ra ngoài.
Tạ Thụy tự tin đi lên phía trước.
Nhưng mà ta cũng đã sắp đi đến trạm xe buýt rồi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng của tôi.
Anh ta nghi hoặc quay đầu, lại phát hiện, ở cửa trường học gì còn có cái bóng của Rolls-Royce?
Sắc mặt Tạ Thụy đen lại.
Nhưng không sao, chỉ cần mình giữ vững nguyên tắc, nghèo hèn không thể lay chuyển, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lao lên như con chó xù.
Mà sau khi tôi về đến nhà, lập tức thay đổi mật mã biệt thự.
Sau đó tắm rửa thay quần áo, bật điều hoà không khí, ăn dưa hấu, đọc manga ngon lành.
Đến khi Tạ Thụy đổi ba chuyến xe buýt rồi bắt xe, cuối cùng kéo lê thân thể mệt mỏi về đến biệt thự.
Anh ta vừa hung dữ bấm mật mã cửa vừa chửi mắng:
“Sao Trương không để mình lên xe chứ, tính của Lâm Thanh Miên chính là do bọn họ chiều mà ra, lần này mình quay về nhất định phải cảnh cáo bọn họ.”
Cùng với tiếng ta cắn răng nghiến lợi, giọng nữ máy móc của khóa cửa vang lên:
“Sai mật mã…”
Tạ Thụy sững sờ, lại bấm lặp đi lặp lại hai lần.
“Sai mật mã liên tục ba lần, đã khởi hệ thống bảo an.”
Một giây sau, mấy luồng ánh sáng đèn pin mạnh chiếu vào mặt Tạ Thụy:
“Ai đấy?”
8
Tạ Thụy né tránh ánh sáng mạnh, : “Là tôi, Tạ Thụy, mở cửa.”
Bảo vệ mới tới tháng trước, cũng không nhận ra ta, nghe thì chỉ :
“Ngài Tạ à, nếu ngài muốn vào thì liên hệ với Lâm đi, không cho phép thì chúng tôi không thể tùy tiện mở cửa cho người ngoài.”
Người ngoài?
Tạ Thụy lập tức nổi giận: “Tôi không phải người ngoài, tôi ở đây!”
Bảo vệ: “Vậy sao ngài lại không biết mật mã?”
Sắc mặt Tạ Thụy tối đen.
Anh ta biết, ta không ngờ Lâm Thanh Miên lại sửa mật mã.
Cô ta nhất định cố ý như thế, muốn mình cúi đầu cầu hoà.
Nếu là ngày trước, Tạ Thụy chắc chắn sẽ quay đầu rời đi.
Nhưng bây giờ ta đang kiệt sức, trong lòng lại đè nén cơn tức giận to lớn, cần nhanh chóng phát tiết với Lâm Thanh Miên.
Thế là, ta trừng mắt bảo vệ, gọi điện thoại cho tôi.
Tôi đang ôm truyện manga vui vẻ khúc khích, chuông điện thoại di vang lên, tôi không thèm đã nghe máy, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Tạ Thụy nổi giận:
“Lâm Thanh Miên, tùy hứng cũng nên có chừng mực thôi, chẳng lẽ cho rằng sửa mật mã biệt thự là có thể nắm chặt tôi à, mau mở cửa ra, tôi không muốn chơi trò xiếc ngây thơ này với !”
“A.”
Tạ Thụy điện thoại bị cúp máy, sắc mặt càng đen hơn.
Đợi lát nữa cửa mở ra, ta nhất định phải mạnh mẽ lên án tôi không thôi.
Nhưng mà ta chờ một hồi lâu, trời tối rồi, mãi vẫn không thấy cửa biệt thự mở ra.
Cơn giận của ta vọt lên thẳng tắp, lại gọi một cú điện thoại tới:
“Lâm Thanh Miên, sao chưa mở cửa?”
Tôi một muỗng dưa hấu, nhai nhai nhai:
“Mở cửa? Sao tôi phải mở cửa cho ? Dưa hấu ngon thật.”
Tạ Thụy suýt chút nữa thổ huyết:
“Cô không mở cửa cho tôi thì tôi vào kiểu gì?”
“Đây là nhà tôi, tiến vào gì? Làm sao, Tạ Thụy, không có nhà sao?”
Tạ Thụy khó mà tin :
“Lâm Thanh Miên, cũng bởi vì tôi ở trường học không ưa tính cách đại tiểu thư của mà muốn nhục tôi như thế sao?”
Bạn thấy sao?