Bọn họ thật sự cảm thấy lấy tiền không đúng sao?
Hay chỉ bởi vì tiền này không rơi vào trong tay mình nên tâm lý không cân bằng?
Chu Khoa hỏi tôi cái gì.
Tôi lắc đầu, : “Có phiếu báo danh xin gia nhập hội học sinh không?”
Chu Khoa: “Có.”
Tôi : “Cho tôi một tờ.”
4
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, trường học đón đợt tuyển cử nhiệm kỳ mới.
Lúc Tạ Thụy thấy tôi ở hiện trường tuyển chọn, hơi sững sờ.
Hai chúng tôi không học cùng một chuyên ngành, trong thời gian huấn luyện quân sự chưa từng chạm qua mặt.
Anh ta vốn nhà tôi giúp đỡ, đã đồng ý với cha mẹ tôi sẽ quan tâm tôi khi ở trường học, ta đã sớm chịu đủ sự điêu ngoa của tôi rồi.
Từ Nhược Nhược đúng, nhà họ Lâm giúp đỡ ta, chỉ vì trúng ta có tiền đồ, dựa vào đâu mà mình phải hạ thấp mình, cúi đầu?
Hiện giờ ta đã đọc đại học rồi, có khoảng trời rộng lớn hơn, sau này tiền đồ vô lượng, nên là nhà họ Lâm ta vui lòng mới đúng.
Từ Nhược Nhược cũng thấy tôi.
Cô ta nhíu mày: “Sao ta cũng tới đây?”
Quay đầu thấy ánh mắt Tạ Thụy tôi.
Cô ta lập tức : “Cậu yên tâm, người trong hội học sinh chúng ta đều là người có phẩm chất trong sạch, tuyệt đối sẽ không để người có bệnh công chúa như Lâm Thanh Miên vào, hủy tập tục của hội học sinh.”
Rất nhanh đã bắt đầu diễn thuyết.
Từ Nhược Nhược dẫn đầu ra sân:
“Lần này tôi tranh cử chức phó chủ tịch hội học sinh, mọi người đều biết, trước giờ tôi luôn thanh chính liêm minh, không giống một số nam hám giàu cứ thấy tiền là sáng mắt, cũng tuyệt đối không dung túng hành vi hối lộ, chỉ cần có tôi ở đây sẽ có thể giữ gìn tác phong tốt đẹp của hội học sinh.”
Cô ta xong thì liếc về phía tôi và Chu Khoa có ý đồ sâu xa.
Cô ta vốn là bộ trưởng học tập, vốn không nắm chắc tranh cử chức phó chủ tịch học kỳ này.
Nhưng Chu Khoa tự mình tìm đường chết, ta cũng thuận thế theo.
Từ Nhược Nhược phát biểu xong, không bao lâu sau chính là Tạ Thụy.
Anh ta tranh cử chức bộ trưởng học tập.
Lúc đầu, một sinh viên đại học năm nhất không có tư cách vừa lên đã ứng tuyển bộ trưởng.
Nhưng Từ Nhược Nhược đã sớm vung lá cờ “Phẩm chất thanh cao”, kéo phiếu cho ta ở trong nhóm.
Nội dung phát biểu của ta miêu tả sinh như thật việc ta sao vừa học vừa kiếm tiền, tiện thể còn hầu hạ chủ lớn tôi đây, cuối cùng thi vào trường học này với số điểm cao.
Sau khi ta xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Ngay cả lãnh đạo trường học cũng gật đầu : “Học sinh này không tệ.”
Từ Nhược Nhược dịu dàng với ta một tiếng: “Ổn.”
Cũng không lâu lắm, tôi cầm thẻ ngân hàng đi lên sân khấu.
5
Vẻ mặt học và giáo viên phía dưới đầy dấu chấm hỏi.
Không phải chứ, đã từng thấy người cầm bản thảo diễn thuyết, cầm USB, nào có ai cầm thẻ ngân hàng chứ?
Đón nhận ánh mắt khác thường của bọn họ, tôi ho khẽ, :
“Chào mọi người, tôi đến tranh cử vị trí bộ trưởng học tập, ưu thế của tôi chính là có tiền, chỉ cần các chọn tôi, sau này trong bộ tổ chức hai lần team building một tháng, các hoạt tổ chức trong nội bộ hội học sinh đều do tôi bao hết.”
Nói xong, hai ngón tay tôi kẹp thẻ đen, mỉm giơ lên trước mặt hai mọi người.
Sắc mặt Từ Nhược Nhược đột nhiên thay đổi.
Cô ta đứng lên, chỉ vào tôi, lớn tiếng chỉ trích:
“Mỗi một thành viên trong hội học sinh đều đi lên bằng thực lực, không có kinh nghiệm và thực lực gì, dùng tiền có tác dụng gì, như này là đút lót!”
Tôi ngước mắt đối diện thẳng với ta:
“Tạ Thụy cũng là người mới, bàn về thực lực và kinh nghiệm thì mạnh hơn tôi chỗ nào?”
Bạn thấy sao?