Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 2

Vẻ ngoài của Tạ Thụy không tệ, lộ ra vẻ mặt dịu dàng như , Từ Nhược Nhược đỏ mặt trong giây lát.

Cô ta dịu dàng trấn an:

“Bạn học, gặp phải chuyện bất công phải có can đảm phản kháng, đừng sợ ta không giúp đỡ cậu, ở trường đại học của chúng ta có ​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​​‍‍​‍​​​‍‍​​​‍​​​‍‍​‍‍‍​‍‍‍​‍​​​‍‍​‍​​​​​‍‍‍​​​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍‍​​‍‍​‍‍​‍​‍‍​​‍‍​​​‍​‍‍​‍‍​​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​‍‍‍​​‍‍​​‍​​​‍‍​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​​‍​​​‍‍​​​‍​​‍‍​​‍‍​​‍‍​​​​​​‍‍​‍​​​‍‍‍​​​‍‍​‍‍​‍​​​​‍‍​​​​‍​‍‍‍​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍​‍​​‍​‍‍​‍‍‍​​‍‍​​​​‍​‍‍​‍‍​​​‍​​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍​​‍​​​‍‍​‍​‍​‍‍​‍​​​​‍‍‍​‍​‍​‍‍​‍‍‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​‍‍​‍​‍‍​​​‍‍​‍‍‍​‍​​​‍‍​‍‍​​​‍‍​‍​​​​​‍‍​‍​‍​​‍‍​​‍​​​‍‍​​‍​học bổng và trợ cấp, lại thêm ngoài giờ bên ngoài, kiểu gì cũng đủ, tôi cũng sẽ giúp cậu, cậu không cần chịu ta áp bức nữa.”

“Cậu nhiều thật đấy.”

Tôi liếc mắt, nhiệt độ bên ngoài cao bốn mươi độ, tôi cũng không muốn tiếp tục chịu khổ.

Thế là tôi quay đầu hỏi đàn đón người mới:

“Tôi bỏ ra hai ngàn, có thể mang hành lý đến ký túc xá giúp tôi không?”

Đàn đang hóng hớt nghe xong thì ánh mắt cũng sáng rực lên.

Anh ấy đang định đứng ra, một giây sau, Từ Nhược Nhược đã ngăn cản trước mặt ấy:

“Đừng tưởng rằng có tiền là có thể muốn gì thì , học này, chúng tôi sẽ không cổ vũ loại oai phong xấu xa như !”

Cô ta vừa dứt lời, đàn bỗng nhiên gạt tay ta ra:

“Chị à, chị ra bên cạnh nổi điên đi, đừng ngăn cản tôi kiếm tiền, cắt đứt đường tiền tài của người ta giống như cha mẹ người ta đấy.”

Từ Nhược Nhược: “...”

3

Cô ta về phía đàn , khó có thể tin:

“Chu Khoa, tôi không ngờ cậu lại là loại người này! Không phải học kỳ này cậu muốn tranh cử chức phó chủ tịch hội học sinh sao, sao có thể giúp đỡ loại người phẩm hạnh bại hoại này?”

Chu Khoa trợn mắt ta:

“Từ Nhược Nhược, đón người mới đến vốn phải chuyển hành lý giúp bọn họ, em ấy bằng lòng giao tiền thù lao, tôi bằng lòng việc giúp em ấy, nếu cậu muốn thì cũng có thể giúp em ấy, cũng không ai ngăn cản cậu.”

Mặt Từ Nhược Nhược đang đỏ chuyển sang trắng: “Tôi không thèm loại tiền tài bất nghĩa này.”

Cô ta rồi quay người nhận cặp sách của Tạ Thụy: “Bạn học, để tôi đưa cậu đến dưới tòa nhà ký túc xá, không cần cậu bỏ tiền.”

Tạ Thụy dịu dàng cảm ơn ta, hoàn toàn khác dáng vẻ vừa mắng tôi giả vờ ngất xỉu.

Chu Khoa bóng lưng hai người, thầm mắng một tiếng đồ điên, sau đó nịnh nọt với tôi: “Cô chủ à, để tiểu nhân xách hành lý giúp ngài."

Tôi có rất nhiều đồ, Chu Khoa chuyển hai chuyến mới xong.

Lúc ấy rời khỏi ký túc xá, tôi chuyển cho ấy hai ngàn tệ.

Chu Khoa trông thấy chuyển khoản, liên tục cảm ơn với tôi, thẳng là gặp thần tài.

Ánh mắt liếc qua, vừa trông thấy tin nhắn trong hội học sinh thì nhíu mày.

Trực giác tôi thấy có liên quan đến mình nên hỏi một câu: “Sao thế?”

Chu Khoa dứt khoát đưa điện thoại cho tôi xem:

“Là tên bệnh tâm thần Từ Nhược Nhược kia, trong nhóm hội học sinh là tôi vì tiền mà không cần mặt mũi, chó săn cho người ta, kêu gọi mọi người đừng bỏ phiếu cho tôi trong hội nghị tuyển cử nhiệm kỳ mới.”

Tôi xem tin nhắn trong nhóm.

Bình thường nhân duyên của Từ Nhược Nhược không tệ.

Vừa gửi tin nhắn không bao lâu đã có mấy người đứng ra ủng hộ:

[ Ủng hộ chị Nhược, hội học sinh chúng ta trước giờ luôn tuân thủ nguyên tắc công chính liêm minh, hành vi của Chu Khoa chính là tai họa ngầm không thể nghi ngờ, nếu học khác biết ta nhận hối lộ thì chúng ta sao mà lập uy .]

[ Đúng thế, phục vụ các học vốn là chức trách của chúng ta, lấy tiền đã không đúng rồi, chúng ta giống như vì tiền tài .]

 

[ Tạ Thụy kia có phẩm chất đoan chính, chị Nhược, cậu ấy có hứng thú gia nhập hội học sinh không?]

Từ Nhược Nhược trả lời:

[ Tôi cũng coi trọng cậu ấy, muốn truyền vị trí bộ trưởng học tập cho cậu ấy. Chờ cậu ấy tham gia tuyển cử, mọi người nhất định phải bỏ phiếu cho cậu ấy.]

Tôi tùy ý liếc mắt, nhạo.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...