Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 10

Tôi ôm ngực, lạnh.

Nghĩ đến nguyên tác, cũng không nhịn nữa:

“Trùng hợp, tôi cũng không muốn dính líu quan hệ với các người. Chỉ là trước khi các người rời đi, tôi có mấy câu cho các người. Tạ Thụy, đừng có cả ngày ra vẻ như nhà họ Lâm tôi nợ cậu, cậu tự cho là mình thanh cao, thật sự cho rằng tôn nghiêm quan trọng hơn tiền sao? Cậu chỉ không muốn người khác bàn luận về cậu, mắng cậu dựa vào phụ nữ ở sau lưng thôi, nếu không phải tính tôi kiêu căng thì cậu còn muốn miễn cưỡng ăn cơm chùa à?”

Dứt lời, sắc mặt Tạ Thụy đột nhiên thay đổi.

Từ Nhược Nhược cũng ưỡn ngực, muốn chuyện giúp trai.

Tôi lại chỉ về phía ta, thay đổi lời :

“Còn có , cái gì mà vô giá, cái gì mà phẩm chất trong sạch thanh cao, chỉ là thấy Tạ Thụy có vẻ ngoài đẹp, có bản lĩnh, muốn đầu tư trên người cậu ta mà thôi, hai người đúng là rất xứng đôi, cả hai đều giỏi giả vờ, tôi chúc hai người hạnh phúc.”

Nói xong, tôi gọi bảo an.

Trước khi bị đuổi đi, ánh mắt Tạ Thụy âm trầm, chằm chằm vào tôi:

“Lâm Thanh Miên, cậu đừng quá tự cho là đúng, thật sự cho rằng tôi hiếm mấy đồng tiền thối của cậu sao? Lúc tôi đi học có thành tích ưu tú, có thể lấy học bổng, sau này tốt nghiệp cũng có thể tự mình lập nghiệp, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua nhà họ Lâm các người, cậu cứ đợi đến cầu xin tôi đi!”

16

Tạ Thụy lời ngoan độc rất vang dội.

Nhưng mà đến học kỳ thứ hai, khi có thành tích, ta tên mình đứng thứ hai trong khối, rồi lại ba chữ “Lâm Thanh Miên” bắt mắt xếp ở trên tên ta, như bị sét đánh.

Sao có thể?

Lâm Thanh Miên sao có thể thi tốt hơn mình?

Rõ ràng ta thi đại học cao hơn sáu mươi điểm!

Rõ ràng vẫn luôn đứng đầu, là người ưu tú nhất!

Trước đó Tạ Thụy vẫn cảm thấy mình giống như con cưng của trời, chỉ cần nghĩ thì không có chuyện gì không .

Nhưng lúc này, ta lại mơ hồ cảm thấy giống như có thứ gì đó đang thay đổi.

Từ Nhược Nhược cũng thấy thành tích của ta.

Sắc mặt của ta lập tức xụ xuống:

“Đứng thứ hai khối, sao đây, A Thụy, có phải không lấy học bổng hay không?”

Những ngày này, tiền nhà, điện nước và tiền sinh hoạt đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm của ta.

Nếu còn không có tiền thì ta sẽ phải ngủ ngoài đường.

Tạ Thụy khó mà tiếp nhận sự thật này.

“Anh chuyện đi, A Thụy, không có học bổng, thế tiền nhà của chúng ta tháng sau phải xử lý thế nào đây?”

Tạ Thụy lấy lại tinh thần.

Đả kích từ việc xếp hạng hai đã khiến tâm trạng của ta cực kém, nào có tâm trạng quan tâm chuyện này?

Anh ta không nhịn : “Sao biết , không phải nhà là em sao, em không thể nghĩ cách à?”

Ai ngờ câu này, lại châm ngòi Từ Nhược Nhược.

Áp lực suốt mấy ngày liền bộc phát vào lúc này:

“Tạ Thụy, sao có thể ra lời không có lương tâm như thế, chẳng lẽ không ở nhà sao, đồ bình thường ăn, quần áo mặc, thứ nào mà không phải em chuẩn bị cho , là đàn ông, không nghĩ biện pháp kiếm tiền, chẳng lẽ ̣i muốn em nuôi cả một đời sao?”

Tạ Thụy kinh ngạc về phía Từ Nhược Nhược.

“Cái gì gọi là nuôi ? Sao em lại chuyện khó nghe như ? Trước kia em không vật chất như thế, Từ Nhược Nhược, sao mà cả em cũng thay đổi rồi?”

“Em không vật chất mà cần phải sống!”

Tạ Thụy Từ Nhược Nhược trước mắt bị cuộc sống đè sập, khuôn mặt tiều tụy.

Lại nghĩ tới tôi ở trong biệt thự, ngăn nắp xinh đẹp.

Đột nhiên mở miệng : “Sao bây giờ em lại trở nên dung tục như thế, thật không biết sao lúc đầu lại coi trọng em, chia tay đi.”

Anh ta xong, đẩy Từ Nhược Nhược đang kinh ngạc ra, sải bước rời đi.

17

Tạ Thụy chặn tôi lại ở hành lang phòng học.

Tôi cau mày : “Giờ này cậu không đi lên lớp, chặn tôi lại muốn gì?”

Tạ Thụy nghe , ánh mắt sáng lên:

“Cậu biết giờ tôi có tiết sao? Cậu vẫn đang ý đến tôi đúng không? Chứng tỏ cậu vẫn đang thích tôi, chỉ là thấy tôi ở bên Từ Nhược Nhược, khiến cậu tổn thương, cho nên cậu mới những chuyện kia, có đúng không? Đúng, chắc chắn là như thế, trước giờ cậu luôn ngang ngược, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ra chuyện tuyệt như cũng là bình thường."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...