Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 1

Tôi là nữ phụ có tiền phách lối độc ác.

Hôm khai giảng, tôi dùng tiền sai nam chính chuyển hành lý giúp tôi.

Lại bị nữ chính chỉ trích bằng lời lẽ chính nghĩa:

“Bạn học, tôn nghiêm quan trọng hơn tiền, sao có thể dùng cách này để nhục người khác chứ?”

Sau khi tôi thức tỉnh, vẻ mặt nam chính đang cực kỳ chán ghét.

Tôi quay đầu với đàn đang hóng hớt: “Cho hai ngàn, chuyển hành lý xuống giúp tôi."

Nữ chính oán giận, ngăn đàn lại: “Đừng tưởng rằng có tiền thì có thể muốn gì thì !”

Học trưởng gạt ta ra: “Chị à, chị đứng qua bên cạnh nổi điên đi, đừng ngăn cản tôi kiếm tiền.”

1

Ở cửa trường học nhiệt độ cao tới bốn mươi độ, tôi bị cảm nắng ngất xỉu.

Tạ Thụy đứng bên cạnh tôi không đỡ tôi, vào đồng hồ, không nhịn :

“Cô cho rằng giả vờ ngất là tôi sẽ thỏa hiệp sao? Mau đứng dậy đi, rất mất mặt.”

Tôi hoảng hốt mở mắt ra, trong đầu bị nhét vào một đoạn kịch bản.

Thì ra tôi là nữ phụ ác độc có tiền phách lối trong tiểu thuyết cảm phiên bản vườn trường.

 

Tạ Thụy nhà tôi giúp đỡ là nam chính của cuốn tiểu thuyết này.

Anh ta thanh cao, kiêu ngạo, rất khinh thường chủ nhà giàu như tôi.

Sau khi thi đỗ vào cùng một trường đại học với tôi thì vừa gặp đã nữ chính cũng xem tiền tài như cặn bã.

Hai người cùng chung mối thù, vừa hưởng thụ tiền tài và tài nguyên của nhà tôi, vừa mắng tôi là “Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền bẩn thì ngon.”

 

Cuối cùng, bọn họ công ty nhà tôi sản, tôi tan cửa nát nhà.

Cuối cùng, trơ mắt tôi bị tống vào tù, chế giễu tôi:

“Cô có tiền thì sao chứ, tôn nghiêm và khí phách của chúng tôi mới là vật báu vô giá.”

Mà hiện giờ vừa mới khai giảng năm nhất đại học, tôi dùng tiền ép Tạ Thụy chuyển hành lý giúp tôi, nữ chính bênh vực kẻ yếu, hôm nay hai người vừa gặp đã .

Tôi đi ngang qua ánh mắt lo lắng của học, từ từ đứng lên.

Còn chưa kịp chuyện thì đã có một giọng nữ yếu đuối đột nhiên vang lên bên cạnh:

“Bạn học, đừng tưởng rằng có tiền thì có thể muốn gì thì , tôn nghiêm quan trọng hơn tiền, cho dù giúp đỡ cậu ấy thì cậu ấy cũng có nhân cách độc lập, dựa vào đâu mà cầu cậu ấy nhất định phải nghe , thế này quá nhục người khác.”

2

Tôi quay đầu, đối diện với một ánh mắt lạnh nhạt.

Cô ta tên là Từ Nhược Nhược, là đàn chị lớn hơn mình hai khóa, đón người mới đến ở cửa trường học.

Mười phút trước, khi tôi và Tạ Thụy đi từ trên xe Rolls-Royce xuống đã thu hút sự ý của ta.

Tôi chỉ vào hành lý xếp thành đống, cầu Tạ Thụy mang đến ký túc xá giúp tôi.

Mà cảnh tượng Tạ Thụy vừa xuống xe đã trở mặt, chán ghét từ chối tôi đều đã rơi vào trong mắt Từ Nhược Nhược.

Tôi nhạo :

“Nếu như không phải tôi giúp đỡ, hiện giờ không biết Tạ Thụy còn đang công ở nhà hàng nào đâu. Nhà tôi giúp đỡ cậu ta ba năm, bỏ ra hơn ba mươi vạn cho cậu ta, bảo cậu ta chuyển hành lý lên cho tôi thì sao chứ?”

Từ Nhược Nhược nhíu mày, lời lẽ chính nghĩa:

“Cậu ấy có thể thi đậu đại học là bởi vì bản thân cậu ấy ưu tú, cho dù nhà không giúp đỡ cậu ấy thì cũng sẽ có người khác trợ giúp cậu ấy, đang dùng ơn nghĩa để ép buộc người khác! Huống hồ cảnh khó khăn càng có thể rèn luyện con người, cho dù cậu ấy không có tiền tôi cảm thấy sau này chắc chắn cậu ấy sẽ có thành tựu hơn .”

Tạ Thụy đã sớm chịu đựng tôi đủ rồi, lúc này có một nữ sinh bảo vệ ta, hiểu ta, ta rất cảm , ánh mắt về phía Từ Nhược Nhược vô cùng dịu dàng: “Cảm ơn cậu.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...