Hôm đó gặp Thẩm Triệu Xuyên, Tống Ngộ đang tới cửa thăm hỏi, ta không muốn nhìn thấy hắn, liền dắt Tiểu Đào ra phủ.
Nghe nói trên đường Kiến Vũ mới mở một tửu lâu mới, hương vị rất không tồi, có rất nhiều món mới ̣, gần đây được rất nhiều quan ̣i hiển quý tâng bốc.
Vừa vào cửa, liền có các nương mặc trang phục giống nhau dịu dàng hô: "Hoan nghênh quý khách."
Trong sảnh còn có biểu diễn ca múa, quả thật mới ̣. Chỉ ̀ không biết vì sao ta luôn có cảm giác quen thuộc.
Ta lên nhã phòng lầu hai, gọi một chút đồ ăn chiêu bài, muốn thử xem rốt cuộc có giống như lời đồn hay không. Còn chưa đưa đũa gắp thức ăn vào trong miệng, liền có một thân ảnh quen thuộc xông vào.
Nàng ta đóng cửa ̣i, lúc ánh mắt nàng chạm đến ta liền có chút kinh ngạc.
"Xin lỗi, ta không biết chỗ này có người."
Tô Nhược Bạch xin lỗi nói. Ta lắc lắc đầu: "Không sao, Tô tiểu thư gặp phiền toái sao?"
Nàng ta tùy tiện ngồi bên cạnh ta, ta duỗi tay ngăn cản Tiểu Đào mở miệng.
"Đúng vậy, không biết tên điên ở đâu đến, trong miệng ồn ào muốn ta đền mạng cho Lan Ninh, Lan Ninh ̀ ai a? Ta quen biết sao?"
"Lan Ninh ̀ ta."
Chúng ta ngơ ngác nhìn nhau, miệng cả hai đều há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Ta chết lúc nào vậy?"
"Cái kia Tô tiểu thư, hay ̀ ngươi dẫn ta đi xem xem người kia một chút."
Ta thăm dò mở miệng nói.
"Cũng được, đúng lúc có thể giải quyết hiểu lầm."
Ta gật gật đầu, lưu luyến nhìn một bàn đồ ăn, cùng Tô Nhược Bạch đi ra ngoài. Còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một nam nhân.
Có chút quen thuộc, không nhớ rõ ̀ ai.
"Này!"
Nam nhân kia xoay người ̣i, khuôn mặt quen thuộc kia trong nháy mắt đập vào tầm mắt.
Vãi!
Đây mẹ nó không phải ̀ Thẩm Triệu Xuyên sao.
Ta thấp giọng mắng một tiếng, ta không muốn nhìn thấy Tống Ngộ không có nghĩa ̀ ta muốn gặp Thẩm Triệu Xuyên a.
Nam nhân trước mắt sau khi nhìn thấy ta lập tức đỏ hốc mắt.
Ta xin thề, ta công lược hắn mấy năm kia, chưa từng nhìn thấy hắn khóc, bây giờ hắn ̣i khóc như trẻ con vậy, vừa khóc vừa tiến về phía ta.
"A Ninh."
Giọng hắn có chút run rẩy. Ta né tránh cánh tay đưa tới của hắn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, đời này chúng ta hình như không quen biết a, đây ̣i ̀ chuyện gì vậy.
"A Ninh."
"Vị công tử này ̀?"
Ta nhìn thấy rõ ánh mắt Thẩm Triệu Xuyên từ vui mừng xúc động đến kinh ngạc không thể tin được ̣i đến ngập tràn hy vọng. Ta nhất thời sáng tỏ, có lẽ hắn giống Tống Ngộ, trọng sinh rồi.
Xem ra đêm nay ta và hệ thống phải tâm sự rồi.
"Vị này ̀ tân khoa trạng nguyên Thẩm Triệu Xuyên, con trai trưởng của Thẩm thượng thư." Tô Nhược Bạch ở một bên giới thiệu nói.
"Nhưng ta không hề quen biết hắn a, vị công tử này có phải nhận nhầm người rồi không?"
Ta ́ gắng biểu hiện bộ dáng ngây thơ vô tội.
Thẩm Triệu Xuyên nhìn ta con ngươi tràn ngập lưu luyến, nhìn đến nối khiến ta nổi một thân da gà.
"Là tại hạ nhận nhầm người, mong tiểu thư thứ lỗi."
"Không sao, hi vọng công tử lần sau nhận rõ người không nên ̀m phiền người khác." Ta lễ phép trả lời, sau đó kéo Tô Nhược Bạch tiến vào nhã phòng.
Tô Nhược Bạch đời này cũng dễ mến giống như hai đời trước.
"Lan tiểu thư, ta có chút chuyện muốn nói riêng với ngươi." Tô Nhược Bạch nói.
Ta phất phất tay bảo Tiểu Đào lui ra, bây giờ trong phòng chỉ còn ta và Tô Nhược Bạch.
"Ngươi cũng xuyên qua phải không?"
Ta mê man lắc lắc đầu, cái gì gọi ̀ xuyên qua?
"Đừng giả vờ nữa, lúc ngươi vừa nhìn thấy Thẩm Triệu Xuyên, ta nghe thấy ngươi mắng câu kia shit"
Hình như ̀ có chuyện này, có điều ̀ ta vô ý thức nói ra.
"Giá của áo sơ mi ̀?" Tô Nhược Bạch mong đợi nhìn ta nói.
"Chín bảng mười năm xu?" Ta dè dặt trả lời.
"Rượu ngọc cung đình?"
"Một trăm tám một ly?"
"Tặng lễ thì tặng?"
"Não bạch kim?"
Ta ngây người...
Ánh mắt Tô Nhược Bạch nhìn về phía ta: Xem đi, còn nói ngươi không phải xuyên qua.
"Có lẽ ta thật sự xuyên qua, ta không nhớ gì cả." Ta bất đắc dĩ nói.
"Chậc, này quả thật có chút phiền phức, không sao tỷ bảo kê ngươi, tỷ xuyên sách, biết nội dung câu chuyện."
Ta cũng biết nội dung, vấn đề ̀ bây giờ nội dung câu chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo một cách lợi hại a.
Bạn thấy sao?