Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 3

Mấy ngày ở chùa Ô Sơn, ta mỗi ngày thức dậy liền cùng tổ mẫu quỳ trước tượng phật đọc kinh phật, tuy trong lòng tĩnh tâm không ít, cũng thật sự thấy buồn chán.

Thoại bản mang từ trong phủ tới đã đọc đi đọc ̣i mấy lần rồi.

"Tiểu thư tiểu thư! Chúng ta ra sau núi chơi đi, nghe nói hoa lê sau núi nở thành mảnh lớn!" Tiểu Đào cười lớn tiếng nói.

Trên núi ̣nh hơn dưới chân núi rất nhiều, chu kỳ nở hoa cũng có chút chậm ̣i.

"Đi thôi!" Ta buông thoại bản trong tay xuống, hăng hái bừng bừng đi ra ngoài.

"A tiểu thư! Áo choàng!"

Ta bất đắc dĩ phủ thêm áo choàng Tiểu Đào đưa tới, một đường đi nhìn thấy không ít hoa dại ta chưa từng thấy, cũng đều nở rực rỡ.

Sau núi có một mảnh lớn cây hoa lê, hôm nay ngàn đóa vạn đóa đồng loạt nở rộ, thật sự ̀ cảnh đẹp vô cùng.

"Tống Ngộ, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không có hứng thú với ngươi."

Ta đứng dưới một gốc cây hoa lê, xa xa truyền đến giọng nói của một nam một nữ, hiển nhiên, diễn viên nam ̀ Tống Ngộ, còn diễn viên nữ chính ̀ Tô Nhược Bạch.

Không cẩn thận liền chứng kiến một màn tỏ tình bị từ chối.

"Ký chủ, ta mệnh lệnh ngươi ngay bây giờ lôi Tô Nhược Bạch ra, sau đó nhân cơ hội biểu đạt tâm ý với Tống Ngộ, nói với hắn chỉ có ngươi mới ̀ người hắn nhất."

Ta đang hóng hớt vô cùng hăng hái, trực tiếp bỏ qua âm thanh trong đầu.

Tống Ngộ ở bên kia đang cười khổ, vẫn không buông tha Tô Nhược Bạch:
"Tiểu Bạch, ta vĩnh viễn đứng sau lưng nàng."

Xem đi, lấy cảm tình của Tống Ngộ đối với Tô Nhược Bạch, muốn hắn di tình biệt luyến có bao nhiêu không dễ dàng a.

"Ký chủ! Ngươi không nghe theo sẽ bị trừng phạt đó!"

Cho dù có phải chịu trừng phạt cũng không thể bức ta đi nói những lời thái quá đó!

Ta đang muốn xoay người rời đi liền đụng phải một người. Người kia ̀ tướng quân mặc giáp đen ta gặp khi ra khỏi thành. Ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với hắn.

"Lan tiểu thư, sợ ta?"

Ta căng thẳng nắm chặt tay, lòng bàn tay toát ra mồ hôi ̣nh.

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mời ký chủ cách xa nam chính!"

Thì ra hắn ̀ nam chính Cận Xuyên, chính ̀ nam chính đối với bên ngoài thì ̃nh huyết vô tình, sát phạt quyết đoán, đối với nữ chính ̣i dùng mọi cách nuông chiều che chở?

Xương ́t ta liền lập tức thẳng lên, ta ổn định ̣i tâm trạng, đang muốn mở miệng nói chuyện, một trận đau đớn kịch liệt ập tới.

Con ngươi của ta trong nháy mắt mở lớn, cơ thể không có chống đỡ trực tiếp ngã xuống, một đôi tay to đỡ lấy ta.

Đau đớn kịch liệt khiến mắt ta mất đi tiêu cự, ta hé miệng, không thể nói ra lời, chỉ có máu tươi trào ra, phun lên khuôn mặt và ̉ trắng nõn.

Ta được Cận Xuyên ôm lấy, chạy xuống dưới núi.

Bình thường khi bị đau đớn kịch liệt kéo dài, con người ta thường sẽ ngất đi, trừng phạt của hệ thống không giống vậy, nó sẽ khiến ngươi cảm nhận đau đớn vô cùng tỉnh táo rõ ràng.

Đằng đẵng ba phút, lâu đến nỗi khiến ta cảm thấy cuộc đời này cũng chỉ dài như vậy mà thôi.

"Không Minh!"

Cận Xuyên đá văng một cánh cửa phòng, ta được đặt trên một chiếc giường nhỏ giữa phòng.

Thời gian trừng phạt đã hết, cơ thể của ta bởi vì không chịu nổi mà ngất đi.

Bên tai truyền đến âm thanh hỗn loạn đứt quãng khiến ta tỉnh ̣i. Ta chậm chạp mở mắt ra, cơ thể đã không còn một chút đau đớn nào, chỉ ̀ hơi mệt mỏi căng thẳng.

Cổ họng có chút khô, ta hé hé miệng liền phát hiện ta ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Cận Xuyên bưng một chén trà tới bên giường, Tiểu Đào nâng ta ngồi dậy, sau khi uống vài ngụm nước, vị máu tanh trong ̉ họng mới bị hòa tan một chút.

"Tiểu thư người dọa chết Tiểu Đào rồi." Tiểu Đào hai mắt đỏ bừng khóc nói.

Ta nở nụ cười trấn an với nàng.

"Không Minh đại sư xem qua cho ngươi rồi, bệnh trạng của ngươi giống như bị nội thương vậy, ́ gắng điều dưỡng ̀ sẽ khỏi hẳn."

Ta lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam chính trong quyển sách này, bằng một cách nào đó, ta và hắn rốt cuộc cũng xuất hiện cùng nhau.

"Đa tạ Lục điện hạ."

Cận Xuyên nhíu mày, hình như có chút kinh ngạc ta thế mà ̣i biết hắn.

"Mong điện hạ không đem chuyện hôm nay nói cho tổ mẫu ta, ngày khác nhất định sẽ đến cửa cảm tạ."

"Được, tối nay ngươi cứ ngủ tại đây, ta tự sẽ phái người đi bẩm báo ̃o phu nhân."

Ta gật gật đầu, cũng không biết hắn sẽ nói thế nào với tổ mẫu.

Ban đêm, tinh thần ta đã tốt hơn nhiều rồi, có lẽ ̀ ban ngày ngủ nhiều, bây giờ ̣i không hề buồn ngủ, mà Tiểu Đào sớm đã ôm chăn ngủ ngon.

"Ngươi xem, nội dung đã thay đổi rồi, chúng ta thương lượng một chút đi?"

"Không thương lượng."

"Không cần tuyệt tình như vậy mà!"

"Chỉ cần ngươi hành động theo chỉ thị của bổn hệ thống, thì sẽ không phải chịu hình phạt nữa rồi."

"Nhưng hành động theo chỉ thị của ngươi, ta sẽ thất bại, sau đó chết thẳng cẳng."

Câu này nói xong, đợi rất lâu cũng không thấy hệ thống đáp ̣i, khả năng ̀ chột dạ rồi.
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...