Sau Khi Nữ Phụ [...] – Chương 11

Tính toán ngày tháng, bắt đầu từ ngày ấy, hệ thống đã biến mất gần một năm. Mà sinh mệnh của ta chỉ còn ̣i chưa đến hai tháng.

Ngày đó sau khi cáo biệt Cận Xuyên, ̣i chưa từng nhìn thấy hắn, nghe Tô Nhược Bạch nói, hắn đang đánh trận ở Mạc Bắc, vài hôm nữa sẽ thắng trận trở về.

Ta cười nói: "Tốt."

Trong lòng còn muốn trước khi chết gặp hắn một lần ̣i không may rồi. Vốn cho rằng, sinh mệnh của ta sẽ lặng lẽ tiêu tan, trừ cha và tổ mẫu, hiện tại ̣i có thêm một Tô Nhược Bạch sẽ vì ta thương tâm.

Có lẽ Cận Xuyên cũng sẽ, ta hy vọng hắn đã buông ta xuống rồi.

Kỳ ̣ hơn ̀, Tống Ngộ hình như cũng bước lên con đường của Thẩm Triệu Xuyên, thường xuyên chạy tới Tương Phủ, ta không biết lần thay đổi này từ đâu mà đến, mà không quan trọng, ta cũng không cần nữa rồi.

"Tiểu Lan! Chúng ta đi chùa Ô Sơn chơi mấy ngày đi."

Tô Nhược Bạch thường xuyên tới chùa Ô Sơn, chỉ ̀ vì gặp hắn một lần, cũng thường xuyên gọi ta đi cùng, có tổ mẫu ̀m lý do, ta đều sẽ cùng nàng đi.

Bây giờ trong chùa đã có tiểu viện nhỏ thuộc về hai chúng ta.

Lại ̀ một ngày xuân, ngày xuân lần trước, ta chính ̀ gặp Cận Xuyên ở đây.

"Muội thích hắn như vậy, vì sao ̣i từ chối hắn." Giọng nói của Tô Nhược Bạch từ phía sau truyền đến, những ngày qua, nàng chưa từng nhắc đến Cận Xuyên.

Tối nay hẳn ̀ nhìn thấy ta đứng bên gốc cây lần đầu cùng hắn gặp nhau thương xuân buồn thu, lúc này mới không nhịn được mở miệng hỏi.

Ta kéo nàng tìm một bãi cỏ ngồi xuống.

"Một năm nay, muội trở nên trầm tư rất nhiều." Nàng nói.

"Tiểu Bạch tỷ tỷ, muội có một bí mật muốn nói cho tỷ, sinh mệnh của muội ̀ có thời gian đó."

Ta nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhược Bạch trở nên tái nhợt: "Muội lừa ta à, tại sao sẽ có người tính mạng tính theo thời gian chứ?"

"Muội nghĩ có lẽ chúng ta thật sự ̀ đồng hương, sau khi muội chết, sẽ chỉ còn một mình tiểu Bạch tỷ tỷ ở ̣i đây rồi, muội chôn hai vò rượu dưới gốc cây lê to nhất trong hậu viện Tương Phủ, nếu tỷ nhớ ta thì đào lên uống mấy ngụm nhé."

"Chuyện cười này không vui chút nào, trời tối rồi chúng ta mau về đi ngủ thôi." Tô Nhược Bạch kéo ta dậy, đi về phía chân núi.

"Tiểu Bạch tỷ tỷ, ta chỉ còn không đến hai tháng nữa thôi."

Động tác lôi kéo ta của nàng dừng ̣i, tay của nàng đang run nhè nhẹ.

"Có cách nào có thể cứu muội không, muội nói cho ta biết có cách nào cứu muội không?" Tô Nhược Bạch khóc nói với ta.

Ta lắc lắc đầu, ta cuối cùng vẫn ̀ lựa chọn từ bỏ lần sinh mạng này, ta hy vọng sau khi ta chết, có thể có một linh hồn tự do.

"Chúng ta đi tìm Không Minh, hắn nhất định có biện pháp cứu muội."

Ta vẫn lắc lắc đầu, ba viên thuốc Không Minh cho ta chỉ còn ̣i một viên, viên thuốc này chỉ có thể giúp ta lúc chết không quá thống khổ, không có cách nào kéo dài tính mạng của ta.

Dưới ánh trăng, Tô Nhược Bạch khóc thành một người lệ, ta tựa vào vai nàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng bình phục ̣i tâm tình, kéo ra một nụ cười nói với ta: "Những ngày còn ̣i, tỷ đây dẫn muội đi quậy phá, nói không chừng sau khi muội chết có thể trở về trước ta một bước a."

Ta cười nói: "Đúng vậy, cho nên sau khi ta chết Tiểu Bạch tỷ tỷ tuyệt đối không được đau lòng đó nhé."

"Muội về hưởng phúc trước ta mới không thèm buồn đâu."

Vốn tưởng rằng ta không sống được bao lâu ̀ chuyện lớn nhất của đêm nay, không ngờ tới lúc trời hửng sáng, chùa Ô Sơn ̣i đến một đám người. Một đám vệ binh mặc giáp đen.

Ta cùng Tô Nhược Bạch bị ánh lửa và tiếng ồn ào trong chùa đánh thức.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nói ngái ngủ của Tô Nhược Bạch vang lên.

"Không biết, ra ngoài xem đi."

Đang nói liền có một tiểu hòa thượng xông vào.

"Lan Ninh thí chủ, Không Minh đại sư cho mời."

Ta qua loa mặc ̣i xiêm y, đang muốn rời đi, Tô Nhược Bạch cũng mặc chỉnh tề xong, kéo tay ta nói:
"Ta đi cùng muội."

Chúng ta đến trước viện của Không Minh đại sư, bên ngoài viện ̣i vây một vòng ̣i một vòng vệ binh giáp đen, mùi máu tanh nồng đậm ̀m ta có chút choáng váng.

Không ngờ tới mùi máu tanh trong viện càng nồng đậm hơn. Có vài vệ binh đang thống khổ rên rỉ trên mặt đất, máu tươi nhiễm hồng chiếu dưới thân bọn họ.

Bất an trong lòng ta càng lúc càng nặng, thẳng đến khi ta nhìn thấy Cận Xuyên sắp chết nằm trên giường.

"Lan Ninh, ta nghĩ ngươi hẳn ̀ muốn gặp mặt hắn lần cuối cùng."

Ta gắt gao nắm chặt tay Tô Nhược Bạch, hình như khí lực cả người đều bị rút đi.

Ta gần như ̀ được Tô Nhược Bạch dìu đến bên cạnh Cận Xuyên.

Lâu rồi không gặp, hắn thay đổi không ít.

"Hắn ̀m sao vậy?" Ta run rẩy hỏi.

"Điện hạ một mình gấp rút hồi kinh, ở ngoại thành gặp mai phục, lúc chúng ta đuổi tới, đám người kia đã bị điện hạ giết hết, chỉ ̀ điện hạ cũng bị thương nặng."

"Hắn hồi kinh trước ̀ để gặp ngươi." Không Minh ở một bên nói.

"Vì để gặp ta? Ta còn cho rằng chàng đã quên ta rồi." Ta vuốt ve khuôn mặt hắn khóc nói.

"Cứu hắn." Ta cầu xin nhìn về phía Không Minh, hắn chỉ lắc lắc đầu.

"Ngươi lợi hại như vậy, sao ̣i không thể cứu được hắn?"

"Xin lỗi."

Viên thuốc đỏ thì sao? Viên thuốc đỏ nếu có thể giúp ta giảm bớt thống khổ, vậy có thể giúp hắn kéo dài tính mạng hay không? Ta từ trong ngực lấy ra viên thuốc còn ̣i hỏi Không Minh:
"Cái này thì sao? Cái này có thể cứu hắn không?"

Không Minh vẫn như cũ lắc đầu. Ta tê liệt ngồi dưới đất. Người sống tươi sáng trước đây bây giờ ̣i giống như người chết nằm ở đây, không hề có sức sống.

"Đều tại ngươi, điện hạ mới bị như vậy!"

Một vệ binh mặc giáp đen trong đó nghiến răng nghiến lợi vọt tới, ̣i bị những người khác ngăn ̣i. Đều ̀ bởi vì ta, ta cái gì cũng không ̀m được.

"Không Minh, nếu hắn có thể tỉnh ̣i, ngươi có thể bảo trụ hắn không?" Ta nghĩ đến hệ thống.

Không Minh nhíu mày: "Nếu hắn có thể tỉnh ̣i, ta có thể tận lực thử một lần."

"Hệ thống, giúp ta."

"Ký chủ, ngươi muốn lấy cái gì cứu hắn?"

"Ta còn ̣i một chút sinh mệnh, ngươi giúp ta cho hắn, ít nhất có thể ̀m cho hắn tỉnh ̣i, ngươi có thể ̀m được đúng không?“

"Ký chủ, không cần ta nhắc nhở ngươi chứ, sinh mệnh ngươi chỉ còn một tháng hai mươi mốt ngày nữa, muốn hắn tỉnh ̣i ít nhất cũng cần phải có ba tháng sinh mệnh."

"Vậy toàn bộ đều cho hắn, chí ít cũng phải thử một chút."

"Nể tình ngươi bồi ta ba thế giới, ta giúp ngươi."

"Cảm ơn."

Ta ngồi xổm bên cạnh Cận Xuyên, cầm lấy tay hắn, cảm nhận sinh mệnh của mình đang chậm rãi rút đi.

"Tiểu Bạch tỷ tỷ, muội có thể phải đi sớm hơn chút rồi, dưới gối đầu của muội có thư cho cha, tổ mẫu, còn có tỷ, tỷ từng đồng ý với muội không được thương tâm, muội chỉ ̀ về nhà trước tỷ một bước mà thôi."

Trước mắt ta một mảnh mơ hồ, giọng nói cũng dần nhỏ đi, năm mươi mốt ngày sinh mệnh quá ngắn rồi, ngắn đến chỉ bằng thời gian một nén nhang, đang từ trong cơ thể ta trôi đi.

Tô Nhược Bạch muốn xông lên lôi ta ra, ̣i bị Không Minh gắt gao ôm chặt. Ta nhìn thấy nàng đỏ mắt nói với Không Minh: "Tiểu Lan nếu xảy ra chuyện, đời này ta nhất định không tha thứ cho ngươi."

Đừng a, Không Minh đại sư thích tỷ, vì ta quá không đáng rồi, ta ở trong lòng muốn nói, ta đã mất đi khí lực nói chuyện rồi.

Cuối cùng của sinh mệnh, ta cảm giác được bàn tay ta cầm hơi động đậy. Thật tốt, chàng có thể sống ̣i rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...