Thì ra không chỉ có một mình tôi thầm mến.
Chúng tôi đây là cảm hai chiều, trời sinh một đôi mà!
Ô yeah!
Vậy thì vấn đề là.
Dựa vào cái gì mà tôi là nữ phụ độc ác chứ!
Đã như rồi mà tôi vẫn không phải là nhân vật chính, nữ chủ là ai?
3
Tổng tài và thư ký, mô típ cũ rích của tiểu thuyết ngôn .
Vừa gần gũi dễ bề, lại vừa có thể dùng chức vị để chèn ép người khác.
Nhưng tôi vẫn luôn không tin, nhỏ của tôi sau khi bị tôi ăn sạch sành sanh rồi bỏ đi, lại có thể nảy sinh cảm với thư ký của mình.
Rồi sau đó trải qua một loạt dây dưa, giày vò, lại dây dưa, giày vò lặp đi lặp lại rồi mới thổ lộ tâm ý, hai bên mở lòng, sau đó tiến vào lễ đường hôn nhân.
Tôi, người mang thai bỏ trốn rồi quay về, chính là trò hề giữa của bọn họ.
Tôi nghĩ ngợi một hồi, quyết định trước tiên đi dò hình.
Thế là bảo dì Trương hầm canh cho tôi mang theo, sau đó khí thế hung hăng xông đến công ty.
Chị lễ tân chào tôi: “Cô Lục lại đến thăm Lục tổng à?”
Tôi gật đầu, ghé lại hỏi han: “Chị ơi, trong công ty có ai thích nhỏ của tôi không?”
Chị lễ tân: “Hả… Tổng tài ấy đẹp trai giàu có, trẻ tuổi tài cao, trong công ty có rất nhiều nhân viên nữ thích ấy.”
“Nhưng công việc là công việc, mọi người đều rất rõ ràng.”
Tôi tiếp tục bóng gió: “Vậy… đoàn thư ký của nhỏ tôi thì sao, có ai thân thiết với nhỏ tôi hơn không?”
“Có một người, tổng tài thường xuyên dẫn ấy đi dự các buổi tiệc, có lẽ là thư kí thường xuyên của tổng tài.”
Tôi trừng lớn mắt, chính là ta.
Nữ chủ!
Tôi “tộp tộp tộp” xông thẳng đến văn phòng của nhỏ… khu vực văn phòng của đoàn thư ký ở tầng dưới.
Xác định chính xác vị trí của nữ chủ, tôi nghênh ngang bước đến bên cạnh ta.
Khí thế đặt mạnh đồ vật trong tay lên bàn người ta: “Cô là Nhạc Thanh phải không?”
Nhạc Thanh mặc một bộ váy tây công sở gọn gàng, là một người có vẻ ngoài kinh diễm, xinh đẹp.
Cô ta ngước mắt lên nhướn mày, khẽ : “Cô em, tìm tôi có việc gì?”
Bình luận bắt đầu ồn ào.
[Wow, chị xinh đẹp quyến rũ có dã tâm, cao thủ, nữ phụ chơi không lại chị ấy đâu, mau chạy đi.]
[Nữ phụ độc ác đây là đến tìm nữ chủ battle hả? Nữ chủ nhất định đừng bỏ qua con mồi đáng này nha.]
[Cạnh tranh giới tính thì thôi đi, đừng vì đàn ông mà tranh giành ghen tuông nữa, cả hai người đều xinh đẹp, thích xem mấy mỹ nữ dính lấy nhau.]
Tôi mím chặt môi, bộ sơ mi và váy xếp ly đang mặc trên người, sâu sắc cảm thấy mình đã thua rồi.
“Tôi đến để cảnh cáo .” Tôi cau mặt, cố tỏ ra hung dữ một chút.
Nhạc Thanh hứng thú : “Ồ? Cảnh cáo tôi cái gì?”
Tôi hung hăng : “Lục Thanh Hàm là của tôi, không thích ấy, nếu không tôi sẽ cho cuốn gói.”
Nhạc Thanh: “Ghê à.”
“Ừm ừm!”
Cô ta đột nhiên “phì” một tiếng bật , ánh mắt lướt qua tôi về phía sau, trêu chọc :
“Lục tổng, cháu nhỏ nhà muốn đuổi việc tôi kìa, xem phải sao?”
Sau lưng tôi lạnh toát, không dám quay đầu lại.
Sao nhỏ lại đến đây? Chẳng lẽ ấy đến để chống lưng cho nữ chủ sao?
4
Trong văn phòng Lục Thanh Hàm, người đàn ông lãnh đạm cấm dục ngồi trên ghế, ánh mắt trầm ngâm tôi.
“Gan lớn rồi, còn muốn đuổi việc nhân viên của .”
Tôi khép nép đứng trước mặt , vừa nghe thấy những lời bênh vực kia liền tủi thân lại vừa tức giận.
Không nhịn mở miệng: “Cháu đuổi việc ta thì sao chứ? Dựa vào cái gì mà cháu không thể đuổi việc ta? Chẳng lẽ cháu phải ngày ngày và ta tứ với nhau sao!”
Lục Thanh Hàm nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó, chân không đau nữa phải không?”
Mắt tôi đảo một vòng, nhỏ giọng hít khí, vừa đi vừa chen vào lòng Lục Thanh Hàm.
“Chú ơi, ơi, cháu đau quá, xoa xoa cho cháu đi, xoa xoa là hết đau mà…”
[Em thẳng thắn nhào vào lòng, ai mà nhịn không hôn chứ!]
[Lục tổng chúng tôi muốn xem xoa, tay tốt nhất nên xoa mạnh một chút, xoa cho mỹ nhân đau đến khóc nức nở.]
[Nói thật, vừa nãy tôi còn tưởng nữ phụ ghê gớm lắm cơ, ai ngờ lại cứ xông thẳng tới tôi muốn chuyện xấu, nữ chủ lăn lộn luôn.]
[Nói chứ Lục tổng nhà mình giận dữ như có phải là vì biết nữ phụ muốn mang canh đến, kết quả ngồi văn phòng đợi mãi không thấy người đâu không?]
[Lầu trên đúng rồi, vì tôi thấy Lục tổng trước khi xách người đi còn cố ý đi lấy canh, tôi còn thấy nữ chủ mò mẫm túi nữa, chắc là tưởng nữ phụ đặc biệt mang đến cho ta.]
Lục Thanh Hàm túm lấy cổ áo sau của tôi muốn lôi ra ngoài.
“Xuống.”
Lời thì như , vành tai đã đỏ ửng lên rồi.
Anh ta cứ luôn kháng cự như , tôi có chút bực mình.
Giả vờ giả vịt gì chứ, đêm qua trên giường mạnh mẽ như là ai không biết.
Tôi cưỡng ép chen vào lòng Lục Thanh Hàm, ngồi lên một bên đùi , hai tay ôm lấy cổ .
Đùi Lục Thanh Hàm lập tức căng cứng, cơ bắp nổi lên cộm vào mông tôi.
“Chú ơi, thương người ta đi mà ~”
Bạn thấy sao?