Kỳ Bắc Mặc không nặng không nhẹ quét mắt liếc bọn họ một cái, không có ý trách móc: “Mấy người uống đi.”
Mấy người bọn họ ai cũng chuyện như , Kỳ Bắc Mặc không để trong lòng. Anh ta vừa ngồi xuống ghế sô pha, một người phụ nữ lập tức bưng ly rượu đi tới, ngọt ngào nũng nịu : "Anh Kỳ, đã lâu rồi không đến chơi cùng đám Lâm đấy."
Kỷ Sơ Hoà đứng ở giữa phòng riêng, thờ ơ cảnh tượng này. Quả nhiên đúng như miêu tả trong cốt truyện, Kỳ Bắc Mặc không từ chối mấy người phụ nữ tiến tới.
Anh ta ngả người về phía sau, giơ tay cởi hai cúc áo, để lộ yết hầu gợi cảm của mình, sau đó nhận lấy rượu từ tay người phụ nữ, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, lộ ra một chút tà ác.
Thấy , tên tóc vàng gọi là Lâm, dùng ánh mắt dâm đãng liếc ngực Kỷ Sơ Hoà, đánh giá xong : “Anh Kỳ, này không bằng cũ của đâu.”
Những người khác lập tức hiểu ra, thâm thuý tiếp: "Dù sao cũng phải đổi khẩu vị mà. Tuy hơi nhỏ, không chừng dạo gần đây Kỳ thích thanh đạm thì sao."
Kỳ Bắc Mặc không tiếp lời, lười nhác uống rượu, cứ như mấy lời bẩn thỉu của bọn họ không liên quan gì đến ta. Kỷ Sơ Hoà đứng tại chỗ, hơi cử tay phải rũ ở bên cạnh.
Tên tóc vàng hai má đỏ bừng, dường như đã uống rất nhiều rượu, ta buông người phụ nữ trong tay mình ra, chống khuỷu tay lên đùi, cúi người về phía trước, bưng rượu trên bàn lên, rót đầy một cốc, sau đó giơ lên hất cằm với Kỷ Sơ Hoà: “Hiếm khi Kỳ dẫn đến đây. Em , sao không cho các em mặt mũi, uống một ly rượu đi?"
Nhìn thấy Kỷ Sơ Hoà không đậy, trên mặt tên tóc vàng hiện lên vẻ xấu hổ, bị sỉ nhục khiến giọng điệu ta gay gắt hơn vài phần: "Anh Kỳ, lần này không chỉ dáng người không đẹp bằng cũ của , mà ngay cả mắt cũng…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tên tóc vàng chưa kịp hết câu thì Kỷ Sơ Hoà vốn đang cứng đơ như khúc gỗ đột nhiên bước tới giơ tay tát một cái: “Uống tí nước đái ngựa đã tỏ vẻ kiêu ngạo ngông cuồng à.”
Tiếng "Bốp" vang lên trong phòng riêng, lập tức cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều bị hành và lời của cho sửng sốt, há hốc mồm . Tên tóc vàng bị cái tát cho choáng váng, nghiêng đầu hồi lâu vẫn chưa lấy lại tin thần.
Người đầu tiên phản ứng lại là Kỳ Bắc Mặc, lông mày tuấn tú nhíu chặt, giọng điệu không vui: "Kỷ…"
"Bốp…”
Anh ta còn chưa xong, Kỷ Sơ Hoà đã quay người lật tay tát cho ta một cái: "Không rên lên một tiếng thì sống chết chưa rõ đâu."
Cái tát này vang hơn, tiếng vang vẫn còn văng vẳng trong phòng riêng.
Ngoại trừ hai người bị đánh lật hàm, những người khác trong phòng đều bị doạ cho ngậm chặt miệng, Kỷ Sơ Hoà với ánh mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi.
Người phụ nữ này điên rồi sao? Sao ngay cả Kỳ Bắc Mặc cũng dám đánh?
Kỷ Sơ Hoà nhấc chân bước về phía trước, cầm lấy ly rượu trong tay tên tóc vàng, rót nửa ly xuống đất: “Sớm muộn gì cũng chết, tôi kính nửa ly trước.”
Cô cầm ly rượu vung về phía trước, nửa ly rượu còn lại đổ thẳng vào mặt tên tóc vàng, Kỷ Sơ Hoà nặng nề đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt bình tĩnh và sắc bén liếc ta: "Mặt mũi thì không có, bạt tai thì mua một tặng một. ”
Nói xong, Kỷ Sơ Hoà đứng thẳng người, thong thả rời khỏi phòng riêng.
Tên tóc vàng bị đánh đến mức nổ đom đóm mắt lúc này mới phản ứng lại, đứng dậy tố cáo với Kỳ Bắc Mặc: "Anh Kỳ, ta đi! Anh kỳ, cái gì đi!"
Nhưng ngay khi ta vừa đứng dậy, chiếc bàn trước mặt đột nhiên đổ sập, những mảnh thủy tinh vương vãi đập vào mu bàn chân ta, tên tóc vàng phát ra một tiếng “A” như lợn bị chọc tiết.
"Anh Lâm! Anh Lâm, không sao chứ?" Cô đi cùng ta nhanh chóng đỡ ta dậy, phòng riêng lập tức trở nên hỗn loạn.
Vì , không ai ý tới Kỳ Bắc Mặc, sắc mặt u ám đến sắp chảy nước.
Bạn thấy sao?