[Miệng Tạ Lê thật độc, cảm giác rất quen thuộc]
[Tôi không nên lời, thiếu gia nấu cơm cho mọi người đã rất tốt rồi, còn kén chọn gì nữa]
[Cậu ta thua nên phải nấu cơm không phải là lẽ đương nhiên sao? Với lại, gì có ai lớn mà không biết tự lo liệu cuộc sống thế này, nấu canh ít nhất cũng phải nấu nước sôi lên chứ, không biết sao?]
Mặt Tạ Tư Duệ vốn đã đen, giờ hoàn toàn đen thui.
“Phụt—” Lạc Đình Phỉ bịt miệng, tiếng vẫn thoát ra từ tay, ấy vội vàng hoà giải: “Không sao không sao, còn có món bắp cải luộc, chắc không hỏng .”
Tạ Tư Duệ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm, quay vào bếp bưng ra một bát bắp cải luộc.
Canh trong suốt, so với tôm hùm còn nhảy và cánh gà đen thui, ít nhất trông như có thể ăn .
Ôm suy nghĩ không muốn hình thêm căng thẳng, Lạc Đình Phỉ, Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê đều cầm đũa, nếm thử một miếng.
Sau đó, màn hình đóng băng.
[Live stream bị lag à? Sao không thấy ?]
[Tôi cũng thế, không phải lag thì phải]
[Mẹ nó, chắc là dở lắm, cho nên ba người bọn họ mới có biểu cảm này?]
Ánh mắt Tạ Tư Duệ tràn đầy hy vọng, chống tay lên bàn quan sát biểu cảm của ba người, không chắc chắn hỏi: “Thế nào?”
Lạc Đình Phỉ: “Ngon.”
Tạ Lê: “Khó ăn.”
Hai người đồng thanh, đánh giá hoàn toàn trái ngược.
Vì Tạ Tư Duệ quay sang Kỷ Sơ Hòa ngồi ở giữa.
“Ọe.” Kỷ Sơ Hòa vừa mở miệng đã nôn, uống một ngụm nước lớn, giọng nghiêm túc: “Dở quá.”
Tạ Tư Duệ: “...”
[Ha ha ha ha ha ha, hai người thậm chí không muốn dối để an ủi cậu ấy]
[Chỉ có Phỉ Phỉ là người tốt thôi]
[Biểu cảm của Tạ Tư Duệ trông như bị đả kích nặng nề]
Tạ Tư Duệ thực sự bị đả kích nặng nề, buổi chiều hôm nay là trải nghiệm mà cả đời cậu ta cũng không muốn nhớ lại. Chỉ việc bắt những con tôm hùm thoát khỏi chậu cũng đã khiến cậu ta kiệt sức, chưa kể đến việc dầu bắn vào tay khi nấu ăn đau đến mức nào.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đồ ăn cậu ta không ngon!
Từ nhỏ đến lớn ,Tạ Tư Duệ việc gì cũng thuận lợi, cậu ta luôn nghĩ mình là người có thiên phú, lại gặp thất bại lớn trong việc nấu ăn.
Cậu ta không thể chấp nhận!
Ánh mắt Tạ Tư Duệ lóe lên tia nguy hiểm, hai tay bưng bát bắp cải luộc lên bắt đầu uống.
“Ai ọe, dở ọe? Tôi sẽ ọe, ăn cho các người ọe xem, ọe.”
Cậu ta vừa uống vừa nôn, cảnh tượng hơi đáng sợ.
Lạc Đình Phỉ không nỡ , giơ tay che mắt, lớn tiếng khuyên: “Đừng uống nữa! Đừng uống chết người! Thật ra món này cũng không phải không thể ăn, phải không, chị Sơ Hòa, Tạ Lê.”
Lạc Đình Phỉ ra sức nháy mắt ra hiệu cho hai người.
Tạ Lê suy nghĩ một lúc, mặt không biểu cảm : “Bát muối này rất có vị muối.”
Kỷ Sơ Hòa: “Nếu món này không dở thì cũng ngon lắm.”
“Bốp—”
“Đạo diễn! Đạo diễn có chuyện rồi! Gọi xe cứu thương đi!”
Tạ Tư Duệ uống một hơi cạn sạch bát canh bắp cải không biết đã cho bao nhiêu muối, mặn đến mức cảm giác như xông thẳng lên não. Cộng thêm Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê vừa hát vừa đối đáp như đang diễn tấu hài, cho cậu ta tức đến mức huyết áp tăng vọt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhân viên của tổ chương trình vội vã đưa cậu ta vào bệnh viện, buổi phát sóng trực tiếp cũng bị dừng lại ngay lập tức. Tập đầu tiên của “Bạn gọi đây là ” kết thúc ở đây, không ngờ lại khép lại bằng việc hai khách mời cùng vào viện.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, Kỷ Sơ Hòa kéo vali ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi.
Chiếc xe bảo mẫu đến đón đã đậu sẵn bên ngoài biệt thự, Kỷ Sơ Hòa xếp vali lên xe, vừa mở cửa bước vào một chân, lập tức thấy chị Tống đang ngồi trên ghế sau, với vẻ nghiêm túc.
Cô rụt chân lại.
“Nghe thấy ai đó triệu hồi Tiga*, em phải đi đánh quái vật đã. Chị Tống, mình liên lạc qua chai trôi sông đi.”
*Tên gọi tắt của Ultraman Tiga.
Kỷ Sơ Hòa quay người định chuồn, bị chị Tống nắm cổ áo kéo lên xe. Cửa xe lạnh lùng đóng lại, chị Tống thốt ra hai từ lạnh lùng: “Lái xe.”
Bạn thấy sao?