Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Kỷ Sơ Hòa đi thang máy lên. Cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông mặc vest đen, đeo cà vạt, trông rất giống nhân viên bán bảo hiểm xuất hiện trong tầm mắt .
Trước khi người đó kịp mở lời, Kỷ Sơ Hòa liền xua tay từ chối: “Trong túi chỉ còn hai trăm tệ, không mua bảo hiểm, không vay nợ.”
Người đàn ông mặc vest ngẩn ra một chút, đẩy đẩy gọng kính : “Cô Kỷ thật biết , tôi là Trương Giản.”
Lúc này Kỷ Sơ Hòa mới nhận ra thân phận của ta, thư ký Trương, đồng thời cũng kiêm luôn chức quản gia cho nam chính.
Có thể , ở đâu có nam chính thì ở đó có ta.
Nam chính dẫn nữ chính đi gặp mẹ mình, ta đứng bên cạnh “Đây là lần đầu tiên thiếu gia dẫn phụ nữ về nhà.”
Nam chính và nữ chính cãi nhau, ta chạy tới khuyên nữ chính “Thiếu gia thật ra rất để ý , đừng giận ấy lâu như .”
Kỷ Sơ Hòa nghĩ, nếu xuyên thành thư ký Trương, sẽ muốn đâm chết tác giả mất.
Tiền nào mà khó kiếm thế? Đến nỗi phải nền cho nam nữ chính diễn trò từng giây từng phút.
Nhưng không biết vì sao, Kỷ Sơ Hòa cảm thấy ánh mắt ta mình hôm nay mang theo vài phần sùng bái.
“Cô Kỷ, thiếu gia đi họp rồi, ngồi trong phòng việc chờ một lát.”
Kỷ Sơ Hòa dừng bước: “Gọi tôi tới rồi còn đi họp? Cố ý hay vô ý đây?”
“Chuyện xảy ra đột xuất, có khách hàng tới bất ngờ.” Thư ký Trương giải thích: “Cô vào ngồi chờ một lát.”
Văn phòng của Kỳ Bắc Mặc rộng rãi, sáng sủa, ánh sáng tốt, có một cửa sổ lớn sát đất có thể toàn cảnh thành phố.
Có tiền thật tốt mà.
Có tiền có thể đứng trên tầng 32 xuống thành phố mà ngẩn người, không có tiền thì buồn chán chỉ biết nghe nhạc rồi đăng tâm trạng.
Có đôi khi Kỷ Sơ Hòa thật sự rất muốn liều mạng với đám người có tiền này.
“Cô Kỷ, tôi đi pha cho một tách cà phê.”
Sau khi Thư ký Trương rời đi, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Kỷ Sơ Hòa, không hề khách sáo mà ngồi phịch xuống chiếc ghế da mềm mại dành cho sếp.
Vài phút sau, có tiếng ở cửa phòng việc.
Giọng của Kỳ Bắc Mặc ẩn chứa sự tức giận: “Hội nghị lần này là ai chuẩn bị?”
“Là trợ lý mới tới Tiểu Tống, sao Tổng giám đốc Kỳ?”
“Đây là nước trà mà cậu ta chuẩn bị cho khách hàng? Trà chanh?”
Khi cửa phòng việc mở ra, Kỷ Sơ Hòa liếc mắt thấy trà trái cây Kỳ Bắc Mặc đang cầm trong tay, bên ngoài bán năm tệ một ly.
Ngọa Long và Phượng Sồ luôn xuất hiện cùng một lúc, Kỷ Sơ Hòa không ngờ trong công ty này còn có nhân viên phản nghịch hơn .
Sau khi thấy Kỷ Sơ Hòa đang ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt không vui trên mặt Kỳ Bắc Mặc lập tức biến mất, ta lạnh lùng chế giễu: “Sao thế, thăng chức sếp rồi à?”
“Nếu đồng ý cũng không phải không .” Kỷ Sơ Hòa tỏ vẻ miễn cưỡng, đủ để khiến người ta tức điên lên.
Kỳ Bắc Mặc chằm chằm, quan sát hồi lâu rồi hỏi: “ Kỷ Sơ Hòa, điên thật hay điên giả ?”
Dù là hành vi đánh người trong hộp đêm hôm đó, hay là vụ chửi nhau với anti-fan trên mạng, hành của đều trái ngược hoàn toàn với tính cách trước đây của .
Kỷ Sơ Hòa vanh vách: “Làm người mà không điên thì còn ra gì nữa, trông có vẻ bình thường thực ra đều chỉ cố gắng chịu đựng thôi. Hơn nữa, ngày nào tôi cũng dậy sớm đi cái ca chết tiệt này, đạo đức kém một chút cũng là chuyện bình thường thôi.”
Khói thuốc súng giữa hai người giống như hết sức căng thẳng thư ký Trương đã sớm thức thời buông cà phê rời khỏi chiến trường.
Bạn thấy sao?