Ta không cố gắng dùng văn tự để sửa đổi tính cách của Giang Vũ Nhu, ngược lại, ngoại trừ cốt truyện quan trọng không thay đổi, hình tượng của các nhân vật khác đều ta miêu tả lại theo những gì ta tận mắt chứng kiến.
So với những mô tả trước đây của ta, họ dường như trở nên sống và chân thực hơn.
Quá trình này rất thú vị, cũng chỉ dừng lại ở sự thú vị mà thôi.
Cho đến lần đó, ta rơi vào vòng lặp cốt truyện.
Ta không ngờ rằng tiết trúng độc trong cốt truyện lại khiến ta mất đi ý thức, ta hôn mê không thể tiếp tục viết những tiết sau đó, nên thế giới này sẽ mãi dừng lại ở đây.
Trong vô số lần lặp lại, ta lảo đảo giữa sự sống và cái chết.
Khi ta đã nhận định rằng cả đời này sẽ không thể thoát khỏi tiết do chính mình thiết kế, trong giây phút mơ hồ, ta nhận ra những thay đổi nhỏ nhặt của Giang Vũ Nhu qua từng vòng lặp.
Trước khi ý thức của ta một lần nữa tiêu tan, ta thấy Giang Vũ Nhu - người vốn nhát gan đến mức không dám nghe chuyện đổ máu - lại lần đầu tiên người.
Hình ảnh cuối cùng trong đầu ta là tay chân và cả người nàng đầy máu tươi chưa kịp lau, sức lực yếu ớt đáng thương vẫn cố gắng kéo ta lên xe ngựa.
Giây phút đó, trái tim vốn lạnh lùng của ta lần đầu tiên cảm nhận sự dao của cảm .
Ý thức của ta khi mờ khi tỏ, bên tai toàn là giọng run rẩy sợ hãi của Giang Vũ Nhu.
Cho đến khi nàng , nàng biết ta là nam chính của một cuốn tiểu thuyết, còn nàng là nữ chính.
Ta mới nhận ra rằng nữ chính dưới ngòi bút của ta đã thức tỉnh, nàng đã có tư tưởng và linh hồn thực sự.
Và đó chính là điều mà tất cả nhân vật trong tiểu thuyết của ta còn thiếu sót.
Vừa giải độc xong, ta đã vội vàng viết tiếp.
Ta đã học cách hối hận và ăn năn.
Ta không muốn một con người sống như nàng phải trải qua từng khổ nạn và dằn vặt dưới ngòi bút của ta.
Ta tưởng rằng chỉ cần dốc hết sức bảo vệ nàng, là có thể xoa dịu tâm hồn bất an.
Nhưng ngày đó ta hỏi nàng thực sự muốn gì.
Nàng suy nghĩ rất lâu, rồi nàng muốn tự do thực sự.
Tim ta lại một lần nữa bất an và hối hận.
Lần này, còn thêm một chút cảm giác sợ hãi.
Ta sợ một ngày nào đó nàng sẽ biết, kẻ cố gắng kiểm soát suy nghĩ và hành của nàng chính là ta.
Ta sợ sự thích của nàng dành cho ta chỉ là do sức mạnh của cốt truyện thúc đẩy.
Có lẽ nếu không có cốt truyện, trong lòng nàng, ta chẳng là gì cả.
Ta tự nhủ với bản thân, nếu nàng đã muốn tự do thực sự, thì hãy cho nàng đi.
Chỉ cần hoàn thành cốt truyện và rời đi, thế giới này sẽ thoát khỏi xiềng xích.
Đáng tiếc thay, chuyện đời luôn có những cờ trớ trêu.
Điều ta lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra, nàng đã thấy tiểu thuyết của ta, hiểu ra ta chính là tên tác giả đáng ghét kia.
Ta tưởng nàng sẽ ghê tởm ta, kết quả là nàng lại lần đầu tiên thổ lộ với ta là nàng thích ta.
Nhưng ta không có tư cách đáp lại cảm của nàng.
Ta không muốn nàng chọn ta dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện, ta muốn để nàng tìm người nàng thực sự thương.
Ta vẫn quyết định, cho nàng sự tự do mà nàng muốn.
Quả nhiên, sau ngày hôm đó, nàng đã thay đổi. Giữa chúng ta lại trở về điểm đóng băng.
Ta lại trải nghiệm một cảm mới - đau khổ.
Chẳng mấy chốc, cốt truyện đã đến hồi kết.
Khi ta sắp rời khỏi thế giới này, ta thấy nàng chạy về phía ta.
Nhưng khi chúng ta gần chạm vào nhau, thế giới bỗng dừng lại.
Một lực hút mạnh mẽ đang cố kéo ta ra khỏi thế giới này.
Ta nàng lần cuối, trong vài giây thế giới đứng im, không ai biết ta đã hôn người con đã chữa lành ta.
Sau một thời gian trở về thế giới của mình, ta luôn nhớ về nàng.
Chỉ cần nghĩ đến việc không có sự kiểm soát của cốt truyện, nàng sẽ đi tìm nam vũ công thoát y ở Nam Phong lâu đích thực, ta đã không kìm sự ghen tị và buồn bã.
Có tâm sự ban ngày, tất có mộng ban đêm.
Ta thấy, sau khi ta rời đi, nàng khóc và nàng không cần tự do nữa, nàng chỉ cần ta.
Ta thấy, nàng mặc áo cưới đỏ rực, gả cho Tạ Diễn giờ đây đã trở thành con rối.
Ta thấy, ngày ngày nàng kể với con rối Tạ Diễn về nỗi nhớ ta.
Tỉnh mộng, lòng ta vui sướng điên cuồng.
Hóa ra người nàng thích thực sự là ta, hoàn toàn không có sự ảnh hưởng của cốt truyện thúc đẩy.
Ta điên cuồng tìm cách trở về bên nàng.
Cuối cùng, ta lấy ra cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành từ lâu ra, viết thêm vào một chương ngoại truyện.
Ngoại truyện kể về câu chuyện tác giả Tạ Diễn tự xuyên vào tiểu thuyết của chính mình, gặp gỡ, thấu hiểu và Giang Vũ Nhu.
Viết đến kết thúc, ta lại thêm vào một câu trong lòng mình vào:
"Cuối cùng, Tạ Diễn và Giang Vũ Nhu sống rất hạnh phúc trong thế giới tiểu thuyết. Họ sống đến bạc đầu giai lão, trọn đời không lo âu."
-Hết-
Bạn thấy sao?