Sau Khi Nhận Tiền [...] – Chương 8

 

Hắn hít sâu vài hơi, rồi quát lên:

 

"Cung Bình, đang cái quái gì ?!"

 

"Tôi muốn ly hôn, đã ở cùng Hà Hi rồi, tôi sẽ thành toàn cho hai người!"

 

"Em! Anh đã đồng ý ly hôn, mà em còn những chuyện này để hủy hoại sao? Hơn nữa, và Hà Hi trong sáng, hoàn toàn không có vấn đề gì. Em đừng vu khống và loạn ở đây nữa không?"

 

Tôi bật lạnh:

 

"Chúng ta mới chuyện ly hôn hai ngày trước, và Hà Hi đã sống cùng nhau từ trước Tết rồi. Trước mặt tôi thì cứ diễn vai trai em , nếu tôi không phát hiện ra chuyện mờ ám giữa hai người, có lẽ đến giờ tôi vẫn bị lừa."

 

Một số phụ huynh nghe , giọng điệu đầy mỉa mai:

 

"Thầy Tống này xem ra coi vợ cả như gia vị cho cuộc ngoại của mình nhỉ? Thật kinh tởm!"

 

"Đúng thế!"

 

"Chúng tôi còn chưa bàn đến chuyện ly hôn, mà thầy đã tự xưng là con rể để đến nhà ta ở mấy ngày, thậm chí hôm qua còn đi du lịch cùng ta về. Thầy Tống, tài dối của thầy cũng quá giỏi đấy!"

 

Gương mặt Tống Khải trắng bệch, hắn muốn biện minh, tôi liền rút ra một xấp ảnh.

 

Một người nhặt lên tấm ảnh trong đó, rồi rên lên:

"Trời ơi, thật là chói mắt, có khi nào tôi sẽ mọc lẹo mắt không đây?"

 

Đó là bức ảnh Tống Khải ôm Hà Hi hôn nhau trên bãi biển. Tôi muốn ly hôn hắn, cũng muốn hắn phải trả giá, không chừa bất kỳ đường lui nào.

 

"Ồ, không ngờ thầy Tống ngoài mặt đạo mạo, sau lưng lại chơi bời thế này. Kinh tởm thật!"

 

"Trời đất, đây là giáo viên sao? Tôi thật không yên tâm khi để con tôi học với loại người này. Thật ô uế đạo đức!"

 

Tôi đã chọn những góc chụp thân mật nhất giữa Tống Khải và Hà Hi, đảm bảo bức nào cũng sốc.

 

Quả nhiên, phản ứng rất tốt. Mọi người xúm vào mắng hắn không tiếc lời:

 

"Nói mình trong sạch, tôi sợ thầy này còn không hiểu trong sạch nghĩa là gì. Loại người này sao có thể giáo viên?"

 

"Đúng thế, nghe con trai của nhân đang học lớp của thầy, năm ngoái vừa chuyển đến. Thầy cưng chiều thằng bé như con ruột, còn thường xuyên đến nhà dạy kèm riêng. Ai mà ngờ lại kèm đến tận giường mẹ nó chứ, haizzz..."

 

"Không chừng là lên giường trước, rồi mới kèm bài sau ấy chứ. Haha..."

 

Một loạt lời bàn tán nổ ra. Khi tôi lại Tống Khải, hắn đã đứng không vững, muốn biện minh không thể thốt ra câu nào.

 

Hắn cố gắng tiến đến kéo tay tôi:

"Cung Bình, có chuyện gì chúng ta về nhà . Em thế này trông giống gì? Em muốn hủy hoại sự nghiệp của sao?"

 

Tôi hất tay hắn ra:

 

"Nếu như tối hôm trước bắt máy, tôi đã không cần phải ầm lên ở trường thế này. Anh vô thì đừng trách tôi vô nghĩa!"

 

Hai đêm trước, tôi gọi điện cho hắn. Hắn tắt máy, và tôi biết hắn sẽ không nghe. Đó chỉ là cái cớ mà thôi.

 

Tống Khải nghiến răng, tôi với ánh mắt lạnh lùng đầy hận thù. Nhưng rất nhanh, hắn lại diễn vẻ đau khổ:

 

"Rõ ràng là em đòi ly hôn trước, mới... Nếu em không muốn ly hôn, đã không..."

 

"Anh đừng ghê tởm nữa. Anh đã qua lại với người phụ nữ khác, tôi không cần một gã vô trách nhiệm như !" 

 

Gương mặt Tống Khải cứng đờ, hắn bị tôi dồn đến mức không thể lời nào. Trước khi hắn kịp phản bác, tôi tiếp tục lên tiếng, giận dữ chỉ trích:

 

"Những năm qua tôi không đi , phụ thuộc vào nuôi gia đình. Mỗi lần hỏi tiền, lại mỉa mai, chửi mắng tôi hoang phí. Nhưng hãy tự vấn lương tâm, bao năm qua tôi có dùng tiền của để mua một bộ quần áo mới nào không? Anh đã dành mấy đồng cho con của chúng ta?"

 

"Có không? Không hề, một đồng cũng không! Tiền của đều đổ vào túi và túi nhân . Anh thật mặt dày, không xứng cha, càng không xứng người!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...