Sau Khi Nhận Tiền [...] – Chương 1

Sau khi nhà mẹ đẻ tôi bị giải tỏa, chồng tôi lấy danh nghĩa đi ăn, thực chất là đưa mối đầu đi hưởng thụ cuộc sống.

 

Tôi ở quê chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, còn con tôi bị con trai của mối đầu bắt nạt đến mức qua đời.

 

Khi tôi mắc bệnh nặng, sống không bằng chết, chồng tôi ép bác sĩ duy trì mạng sống của tôi chỉ để nhận thêm tiền đền bù giải tỏa.

 

Theo dòng thời gian, tôi đoán rằng lúc này chồng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch ly hôn tôi để cưới Hà Hi.

 

Điều khiến tôi không ngờ là, chỉ hai tháng sau, nhà mẹ đẻ tôi bắt đầu rộ tin đồn về việc giải tỏa đất đai.

 

Vì muốn lấy số tiền đền bù giải tỏa đó, Tống Khải vẫn chưa đề cập đến chuyện ly hôn.

 

Trước khi chết, tôi nhận ra rằng cả đời mình chỉ là một bảo mẫu miễn phí và một chiếc máy rút tiền.

 

Nhưng khi mở mắt ra, tôi đã quay trở lại mười năm trước.

 

—-----------

 

Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về đêm giao thừa mười năm trước.

 

Bên tai vang lên giọng châm chọc của em chồng:

"Chị dâu, chị không biết nhà em Minh thích ăn sườn sao? Làm cay thế này thì nó ăn sao ? Nếu biết món chị bọn trẻ không ăn , em đã tự mang đồ ăn tới rồi."

 

Lời ta vừa dứt, chị dâu út cũng hùa theo, nhăn mặt :

"Đúng , món gà này sao ăn mà có mùi kỳ lạ thế? Thằng Tiểu Lôi nhà em ăn hai miếng đã kêu là hôi."

 

Thằng Tiểu Lôi cũng hùa theo:

"Hôi quá, hôi quá!"

 

Mẹ chồng tôi tiếp lời:

"Trời đất, xem gì cũng không nên hồn! Nhà có bao nhiêu trẻ con, sao không nghĩ kỹ một chút? Tết nhất mà ăn một bữa cơm cũng chẳng yên, chẳng trò trống gì cả!"

 

Tôi nhớ năm đó, khi vừa cưới về, dịp Tết đầu tiên về nhà chồng, mẹ chồng lấy cớ sức khỏe không tốt, bắt tôi nguyên một bàn cỗ Tất niên.

 

Đến lúc tôi ngồi xuống ăn, thức ăn đã gần hết, không những thế, từng người một thay nhau chỉ trích món ăn của tôi.

 

Khi đó, tôi còn trẻ, tính nhút nhát, ai gì cũng tin, không dám phản kháng.

 

Nào ngờ từ đó trở đi, việc chuẩn bị cỗ Tất niên trở thành nghĩa vụ của tôi. Không chỉ , cả nhà luôn chê bai, ra lệnh cho tôi như nô lệ.

 

Tôi vừa định mở miệng phản kháng thì nghe thấy tiếng ai đó ngoài cổng:

"Ôi chao, đây chẳng phải con nuôi của dì hai sao? Sao bây giờ mới đến thế?"

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu nâu sẫm, dáng người mảnh mai, chính là Hà Hi.

 

Cô ta là mối đầu của chồng tôi, không lâu trước đây, mẹ chồng tôi đã bắt tôi chuẩn bị một bàn tiệc, nhân cơ hội nhận ta con nuôi.

 

Khi đó tôi không hề biết mối quan hệ thực sự giữa ta và chồng mình.

 

Hà Hi bước vào sân, phía sau còn dẫn theo cậu con trai 13 tuổi của ta, tên là Cố Hiên.

 

Chồng tôi, Tống Khải, lập tức tiến lên đón, vội vàng hỏi:

"Sao em đến đây?"

 

Hà Hi nhẹ giọng :

"Tết mà, em tới thăm mẹ nuôi. Không ngờ nhà đang tụ tập, em tới lúc này có tiện không?"

 

"Không sao, em đến lúc nào cũng ."

 

Tống Khải đưa Hà Hi vào sân, ánh mắt ta như sắp nhỏ giọt.

 

Nếu không phải kiếp trước tôi mù quáng, tôi đã sớm ra vấn đề, khi đó tôi lại nghĩ rằng hai người chỉ là em nuôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...