Thẩm di có thời gian thì bắt đầu hướng dẫn bốn đứa bọn ta luyện võ vào buổi sáng buổi tối mỗi ngày.
"Luyện võ có thể giúp thân thể khỏe mạnh, bảo vệ bản thân và gia đình, bốn đứa các con không lười biếng, A Hiên con đã lớn rồi, bắt đầu quá muộn, nên càng phải cố gắng hơn nữa."
Đại ca bây giờ rất tin phục Thẩm di, nàng ấy gì, hắn đều nghiêm túc theo.
Có thời gian, nàng ấy sẽ dạy bọn ta đọc sách.
"Dù không thi công danh cũng phải đọc nhiều sách, hiểu nhiều đạo lý, luôn là điều tốt."
Thẩm Bất Ngôn là người học nhanh nhất và tốt nhất, cậu bé chỉ cần xem qua là nhớ, tiến độ học tập vượt xa ba cái đầu gỗ bọn ta.
Mẹ ta Thẩm Bất Ngôn, trầm tư.
Một ngày nọ, nàng vẫn quyết định thương lượng với Thẩm di, gửi Thẩm Bất Ngôn đến học đường.
"Dù không thể thi công danh, cũng không thể lỡ nó, nhỡ đâu sau này minh oan thì sao."
Thẩm di im lặng hai ngày, ôm mẹ ta khóc một trận.
"Ta cũng muốn có ngày đó, ta không dám nghĩ, Thẩm gia ta hơn trăm miệng ăn, gần như c.h.ế.t hết. Thẩm thị ta một nhà trung nghĩa, lại bị người ta chỉ thẳng mặt mắng phản quốc, bị dân chúng chặn ngoài đường mắng chửi, chúng ta thật sự còn có ngày minh oan sao? Dù có minh oan, cha mẹ ta, đại ca nhị ca ta đều không thể thấy nữa, khi họ c.h.ế.t còn không nhắm mắt, họ oan uổng, cả dòng họ Thẩm thị bọn ta đều oan uổng! Quyền lực triều đình thay đổi, chúng ta đã cố gắng tránh xa, chưa từng tham gia vào mấy cuộc tranh đấu đó, để tránh hiềm nghi, để không trở thành công cụ bám víu hoàng quyền, cha mẹ còn để ta ở nhà kén rể, ai ngờ vẫn không tránh ."
Lâu rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ấy khóc.
Mẹ ta vỗ vỗ lưng nàng ấy, an ủi: "Sẽ có thôi, biết đâu sẽ có đấy, con người phải hướng về phía trước chứ."
Thẩm di khóc một trận lớn, khóc đến khi ngủ thiếp đi. Bình thường nàng ấy hấp ta hấp tấp, luôn thích với chúng ta, phóng khoáng rực rỡ, đôi khi thật sự giống như một đứa trẻ, lúc ngủ càng giống hơn. Mẹ ta ngồi bên cạnh trông coi, đỏ mắt, như dỗ dành chúng ta lúc nhỏ , nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ấy.
Sau khi tỉnh dậy, sắc mặt Thẩm di còn tươi tắn hơn cả lúc trước, như thể người vừa khóc lóc thảm thiết không phải nàng ấy .
Nàng ấy vẫn gửi Thẩm Bất Ngôn đến học đường, ngay tại huyện thành. Đại ca đổi chỗ bày quầy hàng, dời đến gần học đường, mỗi ngày đi mở quầy bán hàng, có thể đưa cậu bé đến học đường, tối lại đón về.
Thẩm Bất Ngôn không thích chuyện, quần áo mới mẹ ta may cho, cái cặp sách mới ta cho, cúi người chào chúng ta.
"Cảm ơn đại nương, cảm ơn tỷ tỷ, Bất Ngôn sẽ cố gắng."
Ta xoa xoa đầu cậu bé.
Đây là lần đầu tiên nghe cậu bé to như , đứa trẻ này, cũng hoạt bát hơn trước nhiều.
13
Năm đầu tiên, những dược liệu như ngưu tất, rễ bản lam, bán hạ, hoàng kỳ mà thôn dân trồng, đều phát triển rất tốt, bán cũng rất giá.
Dược liệu thu hoạch hết, phơi khô.
Thẩm di cũng đã liên lạc với tiệm thuốc từ sớm, thu mua hết dược liệu. Tiệm thuốc vốn phải nhập dược liệu từ nơi khác về, dược liệu từ nơi khác vận chuyển đến, còn phải trả phí vận chuyển, cũng rất phiền phức. Bây giờ có nguồn gần, lại có dược liệu phẩm chất tốt, họ đương nhiên càng muốn thu mua.
Tiệm thuốc vẫn chưa yên tâm, dẫn người đến thôn cân đo, trả tiền ngay tại chỗ.
Thôn dân lần lượt nhận tiền, số bạc nhiều hơn gấp mười lần so với khi trồng lương thực, đến nỗi không khép miệng.
Lão bản tiệm thuốc còn hỏi thôn dân sang năm định trồng dược liệu gì.
Thẩm di sơ qua về kế hoạch trồng trọt, lão bản giơ ngón cái lên.
"Thẩm nương tử quả thật rất có mưu tính, hai ba năm sau, chúng ta sẽ chờ dược liệu tốt của các ngươi."
Thẩm di thừa thế luôn, ký khế ước với bọn họ, đảm bảo chỉ cung cấp dược liệu cho bọn họ, tiệm thuốc cũng phải đảm bảo sẽ thu mua, còn phải đưa tiền đặt cọc.
Bạn thấy sao?