Sau Khi Người Cha [...] – Chương 2

Hắn ta dùng tướng mạo đẹp và miệng lưỡi khôn khéo để lừa mẹ ta, khiến mẹ ta phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, sinh con đẻ cái, còn phải lo toan mọi việc, kiếm tiền để hắn ta ra ngoài ra vẻ là tài tử cao khiết.

Theo lời mẹ ta : "Nếu không phải ta nuôi cha con tới nhân mô cẩu dạng, hắn ta sao lọt vào mắt thiên kim tiểu thư?"

Ngay cả thiên kim tiểu thư tướng quân phủ cũng bị cha ta lừa, không đòi hỏi gì mà cho hắn ta ở rể, đủ thấy hắn ta trông thực sự đủ đạo mạo giả tạo. Chỉ tiếc là, cuộc sống tốt đẹp này hắn ta hưởng chưa mấy năm đã chết.

Chết thật nhanh.

Mẹ ta hỏi bọn ta: "Ta chôn cha các con qua loa, các con có trách ta không, có buồn không?"

Nàng thực sự chỉ chôn tro cốt của cha ta bên cạnh mộ gia gia nãi nãi, đào vài xẻng đất chôn xuống, còn sợ không chắc, sợ tro cốt của hắn ta sẽ ra ngoài quậy , nên đạp thêm mấy cái lên trên.

Ta lắc đầu rồi lại gật đầu.

Mẹ ta bảo ta chuyện: "Lắc đầu rồi gật đầu là ý gì?"

Ta hít hít mũi: "Con không biết, con không có ấn tượng gì về cha, cũng không biết tốt hay không, buồn hay không buồn."

Đối với ta, cha còn không quen thuộc bằng Đại Nha đầu thôn. Nếu Đại Nha có chuyện gì, ta còn buồn vài phần. Đại Nha biết nhà ta suýt bị bán hết, còn chạy đến quan tâm, cho ta một miếng bánh ngọt.

"Ta chỉ có hai miếng, cho ngươi một miếng, mau ăn đi, đừng để người ta cướp mất."

Ta l.i.ế.m liếm miệng, nghĩ nếu cha ta có hai miếng bánh ngọt, hắn ta có chịu cho ta một miếng không?

Khi ba mẹ con ta sắp chết, cha ta không biết, dù có biết, có lẽ cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ?

Bởi vì khi hắn ta đi đã lấy sạch tiền bạc trong nhà, còn bán nửa số ruộng đất, lừa mẹ ta đi thi cử. Chỉ là bọn ta không đợi tin vui, không đợi hắn ta về, chỉ đợi một lá thư hòa ly.

Đi một lần mười năm, nghe Thẩm tiểu thư kia hắn ta còn đi dạo lầu xanh gì đấy.

Hắn ta có nhiều tiền như , một đồng cũng không cho bọn ta. Để kiếm một đồng, ta phải lên núi nhặt củi, còn suýt bị rắn cắn.

Mẹ ta bất đắc dĩ : "Không hiểu thì thôi, người đã c.h.ế.t rồi, cũng chẳng có gì quan trọng."

Nàng lại Đại ca, trong mắt Đại ca có oán hận.

"Hắn ta c.h.ế.t cũng thật nhẹ nhàng."

Đại ca ở với cha lâu hơn, nhớ dáng vẻ của cha, có lẽ cũng từng cha thương.

Hắn tên là Lục Hiên, còn ta tên là Lục Hạ, vì ta sinh vào mùa hạ, là biết tên ta qua loa hơn.

Mẹ ta , với người thân, có và kỳ vọng mới có oán hận. Ta đối với cha không có kỳ vọng và , tất nhiên sẽ không có oán hận. Nhưng Đại ca có.

Mẹ ta xoa đầu hắn: "Chết thì đã c.h.ế.t rồi, chúng ta vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình, về phía trước, đắm chìm trong quá khứ, người bị thương chỉ là chúng ta, người c.h.ế.t sẽ không đau lòng vì chúng ta."

Đại ca gật đầu: "Mẹ, con muốn đi học đồ cho người ta, đợi con kiếm tiền sẽ nuôi mẹ và muội muội."

4

Nhà không còn ruộng đất, cũng không còn kế sinh nhai, phải nghĩ cách sống tiếp.

Mẹ vung tay: "Không cần, mẹ có vốn, dẫn các con đi kiếm tiền."

Không biết mẹ kiếm đâu ra vốn liếng, dẫn bọn ta vào huyện thành mua rất nhiều đồ, còn mua một con lừa nhỏ, về nhà thì kéo ta và Đại ca vào bếp bận rộn một hồi. Rất nhanh, ba bát mì sợi sắt thơm phức đã xong.

"Đại lang, con học cái này, vào thành mở quán, mẹ ở nhà thêu thùa kiếm tiền, cố gắng sớm mua lại hết ruộng đất."

Ta và Đại ca ăn ngon lành.

"Mẹ, mẹ còn có tay nghề này sao?"

Trước đây bọn ta không biết. Dù sao trước đây mẹ đều trồng trọt thêu thùa kiếm tiền, chưa từng những thứ này. Những năm này mắt không tốt, cũng không thêu nhiều nữa, nhà quá bận rộn còn nợ nần, không có tiền mua tơ lụa, nghề thêu cũng gác lại.

Nàng : “Trước đây đâu có thời gian những thứ này, giờ Đại ca con lớn rồi, học hành không thành, nên tự lập. May mà nó biết chữ, ra ngoài không đến nỗi bị người ta lừa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...