1
Lần đầu gặp thiên kim tiểu thư tướng quân phủ là khi ta mới hơn mười tuổi.
Những năm đó đại hạn, nhà không còn thu hoạch. Đại ca và ta lần lượt mắc bệnh nặng, mẹ bán hết ruộng đất trong nhà, còn vay tiền mới chữa khỏi bệnh cho bọn ta. Nhưng khoản tiền đó không dễ vay, lãi mẹ lãi con, mười lượng bạc biến thành một trăm lượng, bọn ta không thể nào trả nổi.
Bọn đòi nợ định bắt cả ba mẹ con ta đi bán, Đại ca cầm d.a.o chặn chúng lại, bảo ta và mẹ mau chạy đi. Nhưng sức hắn không đủ, bị bọn chúng ấn xuống, một tên trong số đó giơ chân lên định giẫm gãy tay hắn để cho một bài học.
"Tiểu súc sinh nhà ngươi, dám ta bị thương, để lão tử cho ngươi tàn phế luôn."
Nhìn cái chân sắp giẫm xuống, đời này của Đại ca coi như xong.
"Dừng tay! Ồn ào cái gì thế này?"
Xe ngựa của tướng quân phủ dừng trước cổng, qua hàng rào, một phụ nhân trẻ tuổi mặc áo lụa, trang điểm lộng lẫy nhảy xuống xe. Dung mạo nàng ấy diễm lệ, bước đi oai phong lẫm liệt, tính qua rất phóng khoáng.
Thấy cảnh nghèo túng trong sân và bộ dạng thảm của ba mẹ con ta, nàng ấy nhíu mày.
"Lục Yến quả nhiên là đồ không ra gì."
Lục Yến là cha ta, ta chẳng có ấn tượng gì về hắn ta. Bởi vì khi ta mới vài tháng tuổi, hắn ta đã bỏ rơi ba mẹ con ta mà đến kinh thành ở rể cho tướng quân phủ.
Mà người trước mắt này là ai?
Ánh mắt mẹ ta tối sầm lại, quay mặt đi, lần đầu tiên lộ vẻ khó chịu.
Nhưng nàng nhanh chóng ưỡn n.g.ự.c lên, lạnh lùng hỏi: "Lục Yến c.h.ế.t rồi sao?"
Phụ nhân nhạt: "Chết rồi."
Mắt mẹ ta bỗng sáng lên, nhạo: "Chết rất tốt."
Ta thấy trong mắt phụ nhân kia lóe lên vẻ tán thưởng.
"Phải, c.h.ế.t rất tốt."
2
Phụ nhân đó là tiểu thư tướng quân phủ, tên Thẩm Hoài Ngọc, cũng chính là người mà cha ta ở rể.
Theo lý mà , cho dù không phải là kẻ thù thì quan hệ giữa nàng ấy và bọn ta cũng không thể tốt . Nhưng nàng ấy cho người khống chế bọn đòi nợ, lấy giấy nợ.
"Mười lượng bạc trong một năm đòi một trăm lượng, ngay cả bọn cho vay nặng lãi ở kinh thành cũng không ngông cuồng như các ngươi."
Nàng ấy đưa hai mươi lượng: "Chỉ có từng này, muốn lấy thì lấy, không thì các ngươi cút đến Tây Bắc đào mỏ đi."
Bọn người đó rõ ràng sợ thị vệ của tướng quân phủ, những thị vệ này ánh mắt hung tợn, qua là biết thực sự đã từng g.i.ế.c người.
Bọn chúng nhận hai mươi lượng bạc, trả lại giấy nợ rồi cúi đầu khom lưng chạy mất.
Mẹ ta đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, lại vuốt tóc cho gọn gàng, để bản thân trông không đến nỗi quá chật vật.
Thẩm Hoài Ngọc cũng mẹ ta.
"Ngươi phải viết giấy nợ cho ta."
"Ta sẽ viết giấy nợ cho ngươi."
Hai người đồng thanh, đối mắt nhau, đều bật , rồi lại quay đi, cùng hừ một tiếng.
Người lớn, thật sự rất kỳ lạ.
Thẩm Hoài Ngọc để lại một chiếc hộp nhỏ, đó là tro cốt của cha ta, nàng ấy cha ta lưu luyến chốn phong nguyệt, c.h.ế.t vì thượng mã phon.
Mắt mẹ ta khẽ , nàng ấy một cái sâu xa, không gì, chỉ ghê tởm đẩy chiếc hộp sang một bên.
Thẩm Hoài Ngọc rất ghét bỏ, người ngả về phía sau.
Nàng ấy còn lấy đi giấy nợ mẹ ta viết.
Lúc đi, nàng ấy lại hỏi: "Ngươi thật sự định chôn cất hắn ta tử tế, để con cái của ngươi cúng bái hàng năm sao?"
Mẹ ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Đặt bên cạnh cha mẹ hắn ta là , còn cúng bái, miễn đi."
Thẩm Hoài Ngọc lại , vẫy vẫy tờ giấy nợ trong tay, phóng khoáng bỏ đi.
Khi nàng ấy đi, trên xe có hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi thò đầu ra , đường nét có chút giống Đại ca.
3
Thật ra ta chẳng có ấn tượng gì về cha mình. Khi hắn ta đi, ta mới vài tháng tuổi. Tuy nhiên, người trong thôn đều , cha ta có tướng mạo đẹp, thân hình tốt, phong thái như ngọc, dù mặc áo vải bông, đứng giữa đám đông cũng nổi bật như gió mát trăng thanh. Hơn nữa hắn ta còn viết chữ đẹp, vẽ giỏi, khéo ăn khéo , rất biết cách cho nữ tử vui vẻ.
Bạn thấy sao?