18
Chẳng lẽ, Ngao Tầm đã khôi phục trí nhớ?!
Ta lén lút quay lại thuyền, từ khoang thuyền ra ngoài, dùng giọng của Nhiễm Vân cố ý gọi Ngao Tầm đang câu cá: "Tam điện hạ!"
Ngao Tầm vô thức đáp lời: "Có chuyện gì?"
Ta đổi lại giọng của mình gọi chàng ấy : "Tam điện hạ?" Ngao Tầm dường như nhận ra điều gì đó không đúng, quay đầu lại ta đầy nghi ngờ, tay cầm cần câu càng siết chặt, khớp xương trắng bệch.
"Nương tử, nàng gì ?"
"Còn giả vờ?"
Ta dứt khoát tạo ra một đợt sóng lớn, hất nhóm tôm binh cua tướng dưới nước lên thuyền.
Tôm binh cua tướng rơi xuống thuyền, vội vàng quỳ trước mặt Ngao Tầm: "Tam điện hạ."
Trong cơn sóng lớn, Ngao Tầm đứng yên tại chỗ, môi mím chặt không gì, ta rồi nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu mới hỏi: "Nàng khôi phục từ khi nào?"
"Một năm trước."
Ta hỏi lại: "Còn ngươi?"
"Ngày thứ hai sau khi chúng ta thành hôn. Vì quá vui, khi dậy không cẩn thận ngã đập đầu, rồi nhớ lại."
"..."
Chúng ta đối diện suy nghĩ một lúc lâu.
Cả hai đã nhớ lại từ lâu, không ai ra.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng, không cần cũng hiểu.
Ta trách ngược lại: "Ngươi nhớ lại từ sớm như ? Sao không ? Ngươi giỡn ta à?"
Ngao Tầm: "Ngươi cũng không mà?"
Ta: "..." Ngao Tầm môi mấp máy vài lần, cuối cùng mới ra một câu:
"Hôm đó, rõ ràng là nàng hôn ta trước."
"Ta? Hôn ngươi? Khi nào?"
Thấy ta không nhớ ra, Ngao Tầm không nhịn nhắc: "Ngày thiên kiếp! Đó là nụ hôn đầu của ta, nàng không thích ta sao lại hôn ta?"
"À?" Ta ngây người, dường như quả thật có chuyện như .
Chúng ta lại rơi vào im lặng.
Lâu sau, cả hai gần như đồng thanh : "Vậy chúng ta..."
Ta: "Về nhà thôi, còn gì nữa? Ngươi muốn ly hôn à?"
"Không ly! Ta không ly!" Ngao Tầm lập tức sốt ruột, vội ôm chặt ta.
Có lẽ, tiếp tục sai lầm chính là điều đúng đắn nhất chúng ta đã .
19
Chúng ta ba người mang theo đám tôm binh cua tướng và số cá dâng về nhà.
Vừa đến cổng, đã thấy cảnh tượng trong nhà đảo lộn.
Cha ta và Long vương Đông Hải dẫn theo hai đám người đánh nhau, không ai chịu nhường ai.
Cha ta giận dữ: "Lão già! Ngươi đến đây gì?"
Long vương Đông Hải râu ria bay phấp phới: "Thằng nhóc! Vô lễ! Ta đương nhiên đến đón con trai ta là Ngao Tầm và bảy đứa cháu rồng về Đông Hải!"
Cha ta mở chế độ tấn công: "Cái gì mà cháu ngươi? Rõ ràng là con ta sinh ra! Phải về Thủy Tức với ta!"
Cảnh này thật quen thuộc? Ta đột nhiên nhớ lại, sáu trăm năm trước, lần đầu chúng ta gặp nhau.
Khi đó, ai ngờ rằng sau này chúng ta lại có kết quả như .
Thấy hai ông rồng càng đánh càng hăng, ta và Ngao Tầm quyết định nhanh chóng, nhân lúc họ không để ý, lén mang sáu quả trứng còn lại đi.
Bay trên mây, chúng ta chạy trốn.
A Giáp nằm bò trên lưng cha nó: "Cha mẹ, chúng ta đi đâu?"
Ta và Ngao Tầm nhau . Trời cao biển rộng, nơi nào mà chẳng đi .
— Hết —
Bạn thấy sao?