10
Tôi nhận ra giọng của Chu Nhiên Tinh.
Không phải vì tôi còn bận tâm đến ta.
Mà vì quảng cáo và tin tức về ta quá nhiều, khó mà không nhận ra.
Tôi tò mò hỏi: “Vậy thì sao?”
Tôi thật sự tò mò, trước đây đã nuông chiều ta đến mức nào mà khiến ta nghĩ rằng tôi – Ôn Doanh – là người ta muốn gặp là có thể gặp ngay?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Giọng của ta có chút ngập ngừng, sự ấm ức lại rất rõ ràng:
“Trên mạng đều , em không cần nữa.”
Nghĩ đến những bình luận trên mạng, tôi cúi đầu viên đá trên móng tay mình, nhếch môi nhẹ:
“Đúng .”
“Fan của có vẻ rất vui nhỉ.”
Tôi hủy theo dõi Chu Nhiên Tinh trên Weibo.
Fan của ta, đánh hơi mùi drama, lập tức tra ra nhiều thương hiệu liên quan đến tôi đã chấm dứt hợp tác với ta.
Phản ứng chung là sự vui mừng không giấu giếm:
【Vui quá trời, cuối cùng chị “Ôn Thần” cũng chịu buông tha cho cặp đôi uyên ương khổ mệnh nơi đất khách quê người, hu hu hu. Fan couple Tinh – Nguyệt, ra đây ăn mừng nào!】
【Chu Nhiên Tinh, đã vượt qua rồi! Những gì chịu đựng sẽ đền đáp, tương lai của nhất định sẽ rộng mở và rực rỡ.】
【Buồn thật, tiểu thư nhà giàu giờ không thích CP nữa à? Ảnh đế xuất thân bình dân x nữ thần Ivy League thông minh tài giỏi – câu chuyện vượt qua cường quyền, vượt qua khoảng cách địa lý, chủ đề là đánh bại mọi thử thách. Dù chị mỗi Chu Nhiên Tinh hay cả CP này, chị vẫn không thiệt đâu, đầu tư thế nào cũng lãi!】
Thậm chí, có vài fan lớn còn mở giveaway tặng 888 nhân dân tệ, ăn mừng việc Chu Nhiên Tinh cuối cùng cũng thoát khỏi “ma trảo” của tiểu thư kiêu ngạo.
Thực lòng mà , tôi chẳng hiểu họ vui cái gì.
Từ đầu đến cuối, dường như họ không nhận ra một sự thật.
Showbiz bổ sung nhân tài nhanh chóng thế nào chứ?
Sắc đẹp không phải là tài nguyên khan hiếm.
Quyền lực mới là.
Trong mối quan hệ này, người nắm quyền là tôi.
Người có thể bất cứ lúc nào rút lui và quay đầu cũng là tôi.
Tôi không phải “Ôn Thần” trong mắt họ.
Tôi là “Thần Tài” của ta.
Họ chưa hiểu điều này, cũng không sao.
Rảnh rỗi, tôi nổi máu tinh nghịch.
Nhân lúc Chu Nhiên Tinh gọi điện khóc lóc kể lể với tôi, tôi tiện tay chia sẻ một bức ảnh couple của ta và Chu Nguyệt Na do fan đăng, rồi học theo bình luận của họ:
【Cặp đôi thần tiên đẹp tuyệt trần, chuẩn định mệnh! Yêu quá trời .】
Ấn gửi.
Nếu fan muốn thấy tôi “đẩy thuyền” CP này, thì tôi chiều họ.
Cũng tiện nhân cơ hội gửi tín hiệu ra ngoài rằng tôi không còn bận tâm đến Chu Nhiên Tinh nữa.
Tôi luôn thích những việc hiệu quả và ít tốn kém.
11
Chu Nhiên Tinh rõ ràng có đầu óc hơn mấy bé fan của ta nhiều.
Qua giọng điệu, tôi đoán ta đang muốn cắt đứt hoàn toàn liên quan với những suy nghĩ của fan:
“Đó là ý của fan, không liên quan đến tôi. Tôi là tôi.”
Tôi khẽ “chậc” một tiếng.
Nhớ đến những fan từng hết lòng vì ta, bỗng thấy thật đáng thương.
Họ đã đặt trái tim mình sai chỗ.
Nhưng nghĩ lại những gì A Nặc kể về quá khứ của tôi, hóa ra chính tôi cũng từng đóng vai trò tương tự.
Đúng là… khó chịu thật.
Anh ta vẫn tiếp tục :
“A Doanh, biết em sẽ không bỏ rơi , chỉ là em đã quên mất thôi. Em có thể thử nhớ lại cảm giác không? Anh hứa sẽ tốt hơn trước đây rất nhiều.”
Tôi biết Chu Nhiên Tinh là người diễn xuất rất giỏi.
Trong thế giới của showbiz và danh vọng, thật giả lẫn lộn, ai cũng đang diễn.
Tôi không có hứng tìm hiểu trong lời cầu xin như kẻ bám đuôi này có bao nhiêu là thật lòng.
Vì lúc này, đồng hồ đã chỉ sáu giờ, và giáo viên Pilates của tôi đã đến nhà.
Tôi đứng dậy, phủi phẳng nếp gấp trên áo.
Trước khi cúp máy, tôi vẫn quyết định giữ chút lịch sự, đường ai nấy đi trong êm đẹp:
Với mối quan hệ giữa tôi và , không cần gặp lại nữa.”
“Chu tiên sinh, tôi tự nhận mình có mắt người. Nếu tôi từng , thì hẳn cũng là một người thông minh. Nhưng cách hành xử hôm nay, tôi đã đánh giá quá cao chính mình, cũng như đánh giá quá cao .”
Tôi bước vào thang máy, nhấn nút đi đến phòng yoga ở tầng F2, giọng nhẹ bẫng:
“Cuộc đời quá dài, tôi cho phép mình phạm sai lầm. Nhưng bất kể trước đây vì lý do gì mà tôi đuổi theo , ít nhất hôm nay tôi có thể rõ: bị loại rồi.”
12
Sau cuộc gọi đó, Chu Nhiên Tinh không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Không phải vì ta không liên lạc, mà vì tôi không cho phép.
Giữa chúng tôi vốn dĩ đã có một hố sâu không thể vượt qua.
Chỉ là tôi từng mù quáng trong , sẵn sàng dùng sự tự tôn và cảm chân thành của mình để bàn đạp cho ta.
Sau lần cờ mù mịt này, tôi càng thêm thực tế với chuyện cảm.
Ngoại trừ những lúc A Nặc và vài người thân kéo tôi ra ngoài chơi, hoặc Giang Diệu thỉnh thoảng phiền, phần lớn thời gian tôi tập trung vào công việc.
Hôm nay là cuối tuần, trời trở lạnh, tôi định ra ngoài chọn vài chiếc áo khoác vừa vặn và phối đồ cho chiếc túi mới của mình.
Tôi không ngờ sẽ gặp Giang Diệu ở quầy Hermès, bên cạnh là một dáng người nóng bỏng.
Dù có tiếng là đào hoa mấy năm nay, đây là lần đầu tôi thấy hẹn hò cùng một .
A Nặc từng tôi có khuôn mặt “quốc thái dân an”, còn này, nếu phải ví von, chắc là kiểu “khoa học công nghệ thúc đẩy quốc gia”.
Tôi nhận ra ấy.
Trợ lý từng kể, này là một “tài nguyên hot” trong giới hai năm gần đây, nổi tiếng vì dùng chiêu trò để leo lên, tiếng tăm không mấy tốt đẹp.
Giang Diệu sớm đã thấy tôi.
Nói về khả năng nhận diện tôi giữa đám đông, luôn tự hào.
Thành tích đỉnh nhất là từng tìm ra tôi trong một bức ảnh toàn cảnh hơn một nghìn người chụp từ góc cao.
Khi tôi kinh ngạc hỏi tại sao, chỉ mỉm , không trả lời mà tặng tôi bài hát Vì của Vương Phi.
Anh vẫy tay, với vẻ bình thường: “Ôn Doanh, em cũng đi mua sắm à?”
Giang Diệu luôn như thế, hôm nay hàm răng trắng đều tăm tắp của lại khiến tôi thấy khó chịu.
Tôi đi giày cao gót, chậm rãi tiến lại gần .
Cô kia vừa đã nhận ra tôi, lập tức rụt rè cúi chào: “Tổng giám đốc Ôn.”
Tôi khẽ gật đầu.
Cô nhân viên bán hàng dẫn vào phòng riêng để xem túi.
Không rõ vì sao, một sự ác ý không tên trong lòng tôi bỗng cần xả ra:
“Đây là mới của à?”
Giang Diệu nửa tựa vào ghế sofa, nhếch môi , vẫn cái dáng vẻ không nghiêm túc: “Hỏi gì, ghen à?”
Giọng nhẹ nhàng, khi vang lên, lại khiến lòng tôi bỗng trĩu nặng một cách khó hiểu.
Ghen ư?
Tôi, ghen với Giang Diệu?
Thật nực .
Tôi dằn xuống cảm hỗn loạn trong lòng, tiện tay nhận chiếc túi mới từ nhân viên bán hàng, giấu kín mọi cảm sau đôi mắt đang cụp xuống.
“Giang Diệu, dì Trần vẫn mong sớm lập gia đình. Đừng để bà cụ thất vọng, đừng để những xung quanh thất vọng.”
Tôi dừng lại, rồi tiếp, giọng bình thản không kém phần sắc bén:
“Hơn nữa, kia tiếng tăm không tốt. Mắt người của thật kém.”
Sau lời là một tiếng thở dài.
Ánh mắt lấp lánh của Giang Diệu thoáng chốc ảm đạm đi, gì đó mà tôi không nghe rõ.
Giọng lẫn vào tiếng nhạc mơ hồ, tôi đang bận xem quần áo nên nghe không rõ, cứ có cảm giác như ta đang mắng mình.
“Anh gì?”
Anh đứng dậy với dáng vẻ lười biếng, gõ nhẹ lên trán tôi một cái:
“Anh , tối nay đi ăn cùng nhé.”
Tôi ôm trán, lườm một cái:
“Thế đưa đi mua sắm thì sao?”
Anh nhún vai, giọng đầy vẻ thờ ơ:
“Anh rồi mà, qua ngàn đóa hoa, Ôn Doanh vẫn là số một.”
…
Cho đến một đêm mất ngủ, tôi bất chợt nghĩ thông suốt.
Hình như điều ta chính là: “Đồ ngốc, mắt của em còn tệ hơn.”
Bạn thấy sao?