Sau Khi Mất Trí [...] – Chương 1


Tôi liếc băng gạc trên đầu , nghĩ thầm, người em à, nếu em , em sợ sẽ bị xuất huyết não mất.

“Quan tâm gì, dù sao cũng không phải .”

"Cô kết hôn từ lúc nào?" 

"Bốn năm trước." 

"Lúc ấy tôi đã gì?" 

Tôi tủm tỉm : "Lúc ấy, mừng cho tôi một bao lì xì lớn." 

Anh rũ mắt: "Đó là điều không thể." 

Không hiểu sao, giữa hai hàng lông mày của lại có chút đơn. 

Quả nhiên người này mất trí nhớ rồi mà vẫn không dễ lừa. 

Với quan hệ của chúng tôi, thật sự không thể nào mừng lì xì cho tôi, có lẽ sẽ hạ độc vào đồ ăn của tất cả khách khứa để biến hôn lễ của tôi trở thành trò lớn nhất lịch sử mới đúng. 

Thấy vẫn còn ngây người, tôi tay nhanh hơn não. 

Duỗi tay véo má : "Đi thôi, về nhà nào." 

"Về nhà?" Ánh mắt đột nhiên sáng lên như thể thấy tia hy vọng nào đó. 

Trong đầu tôi nhanh chóng bịa ra một lý do. 

"Ừ, nhà họ Tần của sản rồi, có biết không?" 

"Bây giờ là người hầu của tôi." 

Tần Tinh Dã luôn trong trạng thái sắp sụp mà chưa sụp, giờ phút này, đã hoàn toàn sụp đổ. 

Tôi diễn rất tròn vai, đã dặn trước với người hầu trong nhà. 

Cũng đã rõ với bố mẹ , vì để Tần Tinh Dã yên tâm nghỉ ngơi ở nhà một thời gian nên tạm thời của lừa , tránh cho nhọc lòng chuyện công ty. 

Cho nên khi lên xe, tôi vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng. 

Lúc gọi điện thoại xác thực với bố mẹ

Câu trả lời nhận là: 

"Con trai, nhà chúng ta thật sự sản rồi." 

Anh buông điện thoại xuống, hốc mắt ửng đỏ, cậu ấm cành vàng lá ngọc giờ đây đã thật sự trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi. 

Sau một lúc lâu, mới thấp giọng

"Vậy, tôi gì ở nhà ?" 

"Rất nhiều việc, giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà rót nước, à, còn phải rửa chân cho tôi nữa." 

Anh quay mặt đi chỗ khác, ra ngoài cửa sổ, dưới sự thất vọng, góc nghiêng lạnh lùng lại càng thêm suy sụp. 

Ai cũng không khỏi thán phục "Đúng là khiến người ta đau lòng". 

Trong lòng tôi nổi nhạc đến điên rồi, ngoài mặt vẫn phải nhịn

Phải biết rằng, Tần Tinh Dã ngày thường chính là bông hoa cao ngạo bá đạo. 

Con đường nhân sinh của chính là cậu ấm lá ngọc cành vàng, rồng thiêng nhập thể. 

Cả một chặng đường đầy lửa và tia chớp. 

Tôi đã từng quả quyết rằng, không biết lúc nào mới có thể thấy Tần Tinh Dã đỏ mắt vì mình. 

Đó chắc hẳn là ở tang lễ của tôi rồi. 

Lời này truyền tới tai Tần Tinh Dã. 

Anh nghe xong, tủm tỉm : "Cô nghĩ nhiều quá rồi à? Tôi chỉ tới bắn pháo hoa cho ở tang lễ thôi." 

Bây giờ thấy yếu ớt như thật sự rất sảng khoái. 

Suốt đường về nhà, tôi đều nhịn

Tôi vừa vào cửa đã đi thẳng đến phòng sách để xử lý các tài liệu tồn đọng. 

Khi tôi quay về phòng mình, tôi bất ngờ thấy Tần Tinh Dã đang đứng đó. 

Trước mặt còn có một chậu... Nước rửa chân. 

Anh đang đứng ngẩn người trong phòng tôi, tôi thấy thứ trong tay , trong lòng thầm kêu, không ổn. 

Đó là đồ ngủ của , chứng tỏ là người khá chung thủy. 

Một bộ đồ ngủ có thể mặc từ lúc đại học đến lúc kết hôn bốn năm. 

Anh quay đầu lại tôi, trong ánh mắt có một chút mơ hồ. 

"Chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Tại sao đồ của tôi lại ở phòng ?" 

Tôi , tiến lên túm lấy cổ áo , ghé sát vào người

Tai đỏ lên, lúng túng quay mặt đi: "Cô.. ?" 

Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ trên lồng ngực săn chắc của

"Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi vẫn luôn ở nước ngoài." 

"Anh cũng biết đấy, đêm khuya tịch mịch, tôi cũng cần có người giải quyết nhu cầu sinh lý cho mình chứ." 

Nghe , sững sờ: "Vậy, tôi là tiểu tam của sao?" 

"Hay chính xác là, đồ chơi?" 

Tôi há miệng thở dốc, còn chưa kịp gì. 

Ngẩng đầu lên đã thấy rũ mắt xuống, đuôi mắt nhuốm vẻ u buồn. 

Giọng trầm xuống: "Đồ chơi... Cũng ." 

Tôi thấy lúc này vừa đơn vừa đáng thương, đang nghĩ bụng, mình có quá trớn không nhỉ. 

Tần Tinh Dã là một người kiêu ngạo như thế. 

Sau một đêm lại thành người hầu, còn kiêm luôn tiểu tam có phải đả kích quá lớn không? 

Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị ôm chặt vào lòng. 

Với ý nghĩ quyết liệt và không do dự, hôn lên môi tôi. 

Công thành đoạt đất, không chút nương tay. 

Mặc dù bị mất trí nhớ, kỹ năng trên phương diện này chẳng hề giảm sút tí nào. 

Anh nằm viện nửa tháng, tôi cũng ăn chay nửa tháng. 

Lúc này bị hôn, trời long đất lở, mơ mơ màng màng đã quấn lấy nhau trên giường. 

Anh còn mãnh liệt hơn bình thường, khiến tôi liên tục cầu xin. 

Dưới ánh trăng, đôi mắt ấy cuộn trào dục vọng và chiếm hữu. 

Anh cắn vành tai tôi, giọng điệu có chút hung dữ: "Thích không?" 

"Thích... Nhẹ một chút..." 

"So với chồng thì ai giỏi hơn?" 

"..." 

"Nói đi." 

"A..." Anh cắn một cái lên cổ tôi, tác dồn dập mà thúc giục tôi. 

Tôi mơ màng nghĩ, không phải tôi không muốn , mà là tôi thật sự không biết phải sao nữa trai à. 

"Tại sao là ta mà không phải tôi?" Trước khi ngủ thiếp đi, tôi cảm thấy có người ôm chặt lấy mình. 

Còn việc xoay người vùi vào lòng đã trở thành một loại bản năng. 

Tôi cọ vào cằm , nhỏ giọng gọi: "Chồng ơi..." 

Cơ thể đang ôm tôi dần dần cứng đờ. 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi theo thói quen sờ người bên cạnh. 

Nhưng chỉ chạm đến một mảng lạnh lẽo. 

Tôi lập tức tỉnh táo, vội vàng xuống giường. 

Khi thấy bóng dáng bận rộn ở bàn ăn dưới lầu, tôi mới yên tâm. 

Quả nhiên thói quen là một thứ rất đáng sợ. 

Đợi tôi ngồi vào bàn ăn, Tần Tinh Dã và những người hầu khác đều đứng sang một bên. 

Tôi đưa tay kéo lấy : "Ăn cơm đi, mệt cả đêm rồi không đói sao?" 

Những lời trêu chọc cứ thế tuôn ra. 

Anh ngồi xuống với vẻ mặt hơi lúng túng, ăn một nửa, đột nhiên bối rối hỏi tôi: 

"Chồng ." 

"Là Bạch Tiêu Ngôn à?" 

Tôi suýt nữa thì phun sữa ra ngoài. 

Nhưng cố gắng nhịn xuống. 

Thấy bộ dạng mất mát, hồn bay phách lạc của , xem ra Bạch Tiêu Ngôn thật sự đã để lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức của rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...