“Và thay vì lãng phí sức lực ở đây tranh cãi với tôi, nên nghĩ cách để ta ký vào đơn ly hôn đi.”
Sự ám ảnh của Lục Tấn trong chuyện cảm khiến tôi thấy bất an.
Đã là mối nguy tiềm tàng, tốt nhất giải quyết triệt để một lần.
Tôi khoanh tay ta, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Cô không phải rất giỏi mưu kế sao? Thế thì hãy dùng nó đúng chỗ đi.”
“Nếu đã mang thai, chắc không cam lòng người thứ ba cả đời, đúng không?”
“Đừng bôi nhọ tôi! Tình của tôi dành cho Lục Tấn không hề thua kém .”
Trương Nhiêu lườm tôi một cái, xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc quay lưng, tôi ý thấy ngón tay ta khẽ siết lại.
Hành này, theo tâm lý học, là biểu hiện của sự suy nghĩ.
Tôi biết, ta đã để tâm đến lời tôi .
Tôi khẽ nhếch môi, bình thản ta rời đi.
Kẻ phản bội bị phản bội, chuyện này thật hợp lý.
Hy vọng Trương Nhiêu không khiến tôi thất vọng.
14
Một tuần sau, tôi cùng mẹ lên máy bay sang nước ngoài.
Ly hôn năm ấy, đau lòng thì có đau lòng.
Nhưng mẹ tôi vẫn bình tĩnh thu thập chứng cứ, thành công khiến bố tôi phải ra đi tay trắng.
Ngoài số tài sản khổng lồ chia, mẹ còn mang theo một nhóm nhân sự xuất sắc nhất của công ty.
Những năm qua, nhờ vào khả năng nhạy bén trong kinh doanh, bà từng bước mở rộng đế chế sự nghiệp của mình ở nước ngoài.
Dù hiện tại công ty của Lục Tấn đã là một trong những đơn vị hàng đầu trong nước, so với tập đoàn của mẹ, vẫn không thể so bì.
Chuyến đi lần này, mẹ tôi đã dùng các mối quan hệ để giữ bí mật tuyệt đối.
Dù Lục Tấn có tài giỏi đến đâu, cũng không thể tìm ra tung tích của tôi.
Sau khi ngồi yên trên máy bay, tôi nhận tin nhắn từ Trương Nhiêu kèm theo một bức ảnh.
Trong ảnh, góc dành cho chữ ký của Lục Tấn trên tờ đơn ly hôn đã ký bằng tay.
Tôi hài lòng mỉm .
Mở ứng dụng nhắn tin, tôi gửi tài liệu đến địa chỉ email của luật sư.
Ngay giây tiếp theo, một cuộc gọi từ số lạ không có trong danh bạ hiện lên.
Không chút do dự, tôi nhấn từ chối.
Nhưng điện thoại lại tiếp tục kiên nhẫn sáng lên.
Bình tĩnh, tôi thêm số đó vào danh sách đen.
Sau đó, rút thẻ SIM ra và bẻ đôi.
Tôi đoán, có lẽ Lục Tấn cuối cùng cũng tỉnh rượu rồi.
Từng mê đắm trong những mánh khóe đương của Trương Nhiêu, giờ ta lại gục ngã chính vì chúng.
Không biết lúc này ta cảm thấy thế nào khi nhận ra điều đó.
Có lẽ, ta sẽ tái mặt, toàn thân sụp đổ.
Hoặc có thể, ta sẽ phẫn nộ đến tuyệt vọng.
Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.
Khi máy bay xuyên qua tầng mây, như thể cuối cùng tôi đã nhổ bỏ một vết thương lâu ngày trong cơ thể.
Tựa vào chiếc ghế êm ái của khoang hạng nhất, tôi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Từ lúc quyết định cùng mẹ rời đi, tôi đã sẵn sàng tiếp tục theo đuổi giấc mơ vào ngôi trường thiết kế mà tôi luôn ao ước.
Hiện tại, hồ sơ nhập học của tôi đã chấp nhận.
Chỉ cần hạ cánh, tôi có thể đến trường để bắt đầu một hành trình mới.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua những tầng mây, để lại một bầu trời xanh thẳm.
Tôi thu lại ánh , quay sang nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ.
Khi ánh mắt chạm nhau, tôi nở một nụ rạng rỡ đã lâu không thấy.
Mẹ đã đúng—
Tôi vẫn còn trẻ.
Tương lai của tôi, chắc chắn sẽ tươi sáng.
15
Sau khi ra nước ngoài, cuộc sống của tôi trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Ngoài việc chuẩn bị cho các kỳ thi, tôi còn tham gia các triển lãm quốc tế cùng các giáo sư trong trường.
Có lẽ vì điều mình thích, cuộc sống trở nên trọn vẹn và hạnh phúc hơn.
Đến mức, khi cờ gặp lại Lục Tấn tại một triển lãm, tôi thậm chí cảm thấy ta có chút xa lạ.
Không biết có phải do tôi nhầm hay không, ta trông còn tiều tụy hơn cả lần ở bệnh viện.
Giữa hành lang đông người qua lại, ánh mắt ta chăm dõi theo tôi.
Yết hầu chuyển lên xuống, giọng cẩn thận và dè dặt:
“Tư Oản, tôi đã quyết định cưới Trương Nhiêu.”
Tôi chẳng buồn đoán ý nghĩa ẩn sau câu ta vừa thốt ra.
Nghĩ đến việc buổi triển lãm sắp bắt đầu, tôi mỉm nhẹ nhàng đầy xa cách:
“Có thể chịu trách nhiệm với ấy, rất tốt.”
“Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Từ sau khi bị Trương Nhiêu giăng bẫy và ký vào đơn ly hôn, Lục Tấn thực sự không còn phiền tôi nữa.
Luật sư rằng, ngoài công ty, Lục Tấn còn tự nguyện chuyển nhượng toàn bộ tài sản cá nhân cho tôi.
Khác hoàn toàn so với những gì tôi tưởng tượng.
Trong suốt quá trình liên lạc để xử lý mọi việc, Lục Tấn tỏ ra cực kỳ bình thản.
Tôi nghĩ, có lẽ “thiên đường ngọt ngào” mà Trương Nhiêu tạo ra cũng khá hiệu quả.
Nếu không, chỉ trong vòng nửa năm, ta sẽ không quyết định kết hôn với ta.
“Xem ra, giờ em thật sự không còn chút cảm nào với nữa…”
Anh ta siết chặt nắm tay, cay đắng:
“Trước đây, luôn nghĩ dù em có giận đến đâu, em cũng sẽ tha thứ cho vì những kỷ niệm chúng ta từng có với nhau.”
“Nếu biết trước em sẽ ra đi dứt khoát như thế, nhất định sẽ đẩy Trương Nhiêu ra ngay từ đầu.”
“Những ngày qua, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy hối hận vô cùng. Anh thậm chí đã liên hệ với các nhà khoa học, tưởng tượng về một cỗ máy thời gian để đưa quay lại khi chúng ta còn bên nhau…”
Nhìn gương mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe của ta.
Tôi chỉnh lại tập tài liệu diễn thuyết trên tay, bình tĩnh lắc đầu:
“Mọi chuyện qua rồi, Lục Tấn.”
“Những ngày mà đến, giờ trong lòng tôi chẳng còn gợn lên chút cảm nào.”
“Nếu sắp kết hôn, hãy sống tốt với Trương Nhiêu và về phía trước.”
Thấy giáo sư ở phía trước vẫy tay gọi, tôi đẩy cánh tay của Lục Tấn ra, bước nhanh về phía trước:
“Dù sao thì, hai người như và ta cũng là một cặp đôi hoàn hảo định sẵn mà.”
Gương mặt Lục Tấn lập tức tái nhợt.
Anh ta đưa tay ra, cố gắng níu lấy vạt váy của tôi, chỉ nắm không khí.
Khi tôi bước nhanh về phía hội trường, dường như tôi nghe thấy tiếng nức nở đầy đau khổ.
Nhưng so với tiếng chuông báo hiệu buổi hội nghị sắp bắt đầu, âm thanh đó quá nhỏ bé và chẳng đáng kể.
Thậm chí, vào khoảnh khắc tôi đẩy cánh cửa lớn ra, mọi chuyện về ta đã bị tôi bỏ lại phía sau.
16
Tin tức về Lục Tấn một lần nữa đến tai tôi.
Là sau một năm.
Khi luật sư đại diện của ta gọi đến.
Trùng hợp thay, tôi vừa kết thúc một lễ trao giải thiết kế danh giá.
Ở đầu dây bên kia, sau khi nghe luật sư kể lại toàn bộ sự việc, tôi không khỏi cảm thấy có chút xót xa.
Lần cuối gặp Lục Tấn tại triển lãm, tôi từng nghĩ rằng.
Sau khi kết hôn với Trương Nhiêu, ta sẽ toàn tâm xây dựng gia đình, bù đắp cho những thiếu sót từ cuộc hôn nhân trước.
Nhưng không ngờ, quyết định kết hôn đó lại là một màn báo thù tính toán kỹ lưỡng.
Khi Trương Nhiêu hân hoan trong chiếc váy cưới, chuẩn bị cho một lễ thành hôn đầy viên mãn.
Lục Tấn, ngay trước mặt vô số ống kính truyền thông, đã công khai phát những bức ảnh ta từng tự chụp chủ trên màn hình lớn.
Trong chớp mắt, hàng loạt máy quay tranh nhau phát sóng trực tiếp sự kiện.
Không chỉ Trương Nhiêu mất hết mặt mũi, trở thành đối tượng bị cả mạng xã hội chế giễu.
Danh tiếng của Lục Tấn cũng nhanh chóng lao dốc, bị vô số khách hàng đồng loạt tẩy chay.
Cổ phiếu công ty rớt giá nghiêm trọng, các cổ đông và nhân viên không thể ngồi yên, đồng loạt đình công và biểu .
Nhìn thấy hành tự hủy hoại của Lục Tấn.
Trương Nhiêu, khi nhận ra mình bị ta trả thù, tất nhiên không chịu bỏ qua.
Từ sinh hận, ta thẳng tay bán toàn bộ bí mật cốt lõi của công ty Lục Tấn cho đối thủ cạnh tranh.
Không dừng lại ở đó, ta còn cố ý kích Lục Tấn nơi công cộng, khiến mất kiểm soát và ra tay với ta.
Đến khi Lục Tấn bừng tỉnh, đã bị cảnh sát bắt và đưa vào trại giam.
Ban đầu, mẹ tôi đã có thành kiến với Lục Tấn vì sự chênh lệch gia cảnh.
Nhưng mọi chuyện giờ đây đã chứng minh bà không hề sai.
Trương Nhiêu không chỉ mất đứa con mà còn bị gãy nhiều xương trên cơ thể.
Với thương tích này, Lục Tấn bị kết án tội cố ý thương tích.
Luật sư ủy quyền rằng, trước khi bị đưa vào tù, Lục Tấn mong muốn gặp tôi một lần.
Tay cầm chiếc cúp nặng trĩu vừa nhận , tôi lắc đầu:
“Thôi bỏ đi.”
Sau một khoảng im lặng, giọng bên kia điện thoại có chút khó xử:
“Cô Lâm, ông Lục rằng nếu thực sự không muốn gặp, thì chỉ cần một cuộc gọi ngắn 10 giây cũng đủ.”
“Có lẽ cả đời này ông ấy sẽ phải sống trong tù, thật sự không thể đồng ý cho ông ấy một cơ hội sao?”
Tôi khẽ đáp một tiếng:
“Không thể.”
Tôi nghĩ—
Chỉ một cuộc gọi 10 giây, Lục Tấn có thể gì?
Có lẽ, chẳng qua lại là những lời xin lỗi lặp đi lặp lại.
Hoặc những lời thú nhận đau khổ đầy nước mắt.
Nhưng của ta, với tôi, từ lâu đã chẳng còn giá trị.
Còn chuyện ta phản bội, tôi cũng đã lựa chọn tha thứ cho chính mình.
Người đã thoát khỏi vực thẳm, chắc chắn sẽ không quay lại đáp lại ánh từ vực thẳm đó.
Trước khi cúp máy, tôi bình thản :
“Làm ơn với Lục Tấn, đừng gọi cho tôi nữa.”
“Vì đời này, tôi và ta không còn lý do gì để liên lạc.”
Đời này, đời sau, kiếp kiếp.
Không bao giờ gặp lại.
Đây chính là cái kết tốt nhất cho tôi và Lục Tấn.
(Hết)
Bạn thấy sao?