Thì ra, vẫn nhớ rằng trong bụng tôi còn có đứa con của chúng tôi.
Tôi thật lâu, cố gắng tìm kiếm trên gương mặt một chút gì đó như cảm giác tội lỗi.
Nhưng không có gì cả.
Tôi che giấu nỗi đau trong lòng, buông tay ra:
“Anh đi đi.”
Anh nghĩ tôi vẫn còn giận, nên dịu dàng dỗ dành như mọi lần.
Còn nhắc thêm:
“Ở nhà ngoan ngoãn đợi về nhé.”
Chỉ đến khi tôi giả vờ nhẹ, nhíu mày thúc giục đi nhanh, mới miễn cưỡng rời khỏi.
Năm phút sau.
Tôi bình thản lau khô nước mắt, cầm chìa khóa xe rồi đi theo .
Tôi nghĩ, dù có phải tận mắt thấy vết thương đau đớn rỉ máu, tôi cũng cần biết người phụ nữ khiến Lục Tấn phản bội là ai.
7
Xe của Lục Tấn cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Có lẽ vì nơi này khá hẻo lánh, xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Tôi nấp sau góc tường, bước xuống xe, thành thục nhập mật mã mở cửa.
Khi cửa vừa mở, một người phụ nữ lao vào vòng tay của , lại bị Lục Tấn thô bạo đẩy ra.
“Đây là cái gọi là gãy chân mà sao?”
Anh châm một điếu thuốc, mạnh tay túm lấy cổ áo của ta:
“Còn dám ồn đánh thức vợ tôi lần nữa, thì đừng trách tôi thực sự bẻ gãy chân .”
“Nếu không thế, sao khiến chạy đến đây?”
Dường như đã quen với sự giận dữ của , người phụ nữ bật khẽ, cởi áo khoác và ném xuống đất.
“Với lại, những bức ảnh tôi gửi, chẳng phải cũng rất thích sao?”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể ta, và ngay lập tức tôi nhận ra gương mặt ấy.
Cùng với đó là chiếc nội y màu đen quen thuộc.
Cô ta đá bay đôi giày cao gót, dùng đầu ngón chân cọ vào bắp chân của :
“Đối xử tàn nhẫn với tôi như , vợ có giỏi như tôi không, hửm?”
Lục Tấn cúi mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm Trương Nhiêu.
Anh nhả ra một làn khói, rồi im lặng.
Trương Nhiêu ôm lấy eo , chậm rãi quỳ xuống.
“Buổi chiều thời gian ngắn như , chắc chắn chưa thỏa mãn đâu nhỉ?”
“Hay là, chúng ta lại chơi trò trên sofa thêm lần nữa?”
“Để tôi lại mèo của , chủ nhân nhé—”
Đáp lại ta là quai hàm của Lục Tấn bỗng siết chặt và một tiếng thở dài đầy chán chường.
Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không thể tin ngẩng đầu lên.
Máu trong cơ thể tôi từng chút một lạnh dần.
……
Trong lúc sững sờ, cánh cửa chính bị ai đó dùng chân đóng lại.
Qua một khung cửa sổ, những âm thanh không thể chấp nhận nổi của tiếng thở dốc và rên rỉ nhanh chóng theo gió lọt vào tai tôi.
Những ký ức tuổi thơ từng cố quên đi, giờ đây chồng khớp lên cảnh hai người vừa rồi quấn lấy nhau.
Lý trí mách bảo tôi rằng nên lập tức xông vào và đối chất.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt bình thản của Lục Tấn khi ở văn phòng, dối về con mèo trắng không tồn tại đó, một cơn buồn nôn nghẹn thở không cách nào kiểm soát dâng lên.
Tôi bịt miệng, chạy ra lề đường và gần như nôn sạch mọi thứ trong bụng.
Không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi.
Những bông tuyết lạnh buốt rơi trên làn da trần, khiến tôi lạnh đến thấu xương.
Năm năm trước, cũng là một đêm đông như thế này.
Lục Tấn bất ngờ đề nghị lập một quỹ từ thiện mang tên tôi, rằng muốn tích đức, cầu phúc cho tôi.
Lúc đó, tôi nhíu mày, trách ngốc nghếch chỉ biết nghĩ đến .
Rõ ràng, so với tôi, người phải việc đến mức xuất huyết dạ dày trong các bữa tiệc là , mới là người cần sự che chở từ thần thánh.
Khi đó, đã gì nhỉ?
Tôi ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình, mơ hồ nhớ lại.
À, lắc đầu, mỉm —
“Vợ ơi, cả đời này cưới em, đó chính là phước lành lớn nhất của .”
Khi ấy, ánh mắt chăm tôi không chớp, với tôi rằng, thực sự tôi, rất nhiều.
Nhưng vừa rồi, tôi lại nghe chính miệng với Trương Nhiêu:
“Đã năm năm rồi, sao vẫn rẻ mạt như ?”
Thật mỉa mai.
Đó chính là của Lục Tấn.
Dù khi ấy, chúng tôi vừa tổ chức một đám cưới lộng lẫy, vẫn có thể quay lưng tìm đến người phụ nữ khác.
Thậm chí, còn thản nhiên đem ta đặt ngay trước mặt tôi, dưới danh nghĩa thương.
Không hiểu sao, tôi bật , che mắt lại, đứng giữa con đường vắng lặng mà lớn.
Cười đến mức nước mắt tuôn rơi, vừa buồn vừa điên dại.
Cười đến cuối cùng.
Giọng của tôi nhẹ nhàng, đầy thê lương:
“Lục Tấn, chúng ta nên kết thúc thôi.”
8
Tôi quay lại xe.
Thu mình trên ghế, ngồi lặng lẽ cả đêm.
Những bông tuyết tiếp tục rơi, phủ lên mọi thứ một màu trắng nhạt.
Trời, không biết từ lúc nào, đã sáng.
Chỉ đến khi điện thoại rung lần thứ ba với cuộc gọi của Lục Tấn, tôi mới như bừng tỉnh.
Tay run rẩy, tôi nhấn nút nghe máy.
“Vợ ơi, em dậy chưa?”
Ở đầu dây bên kia, giọng khàn khàn, pha chút mãn nguyện.
“Hôm nay tuyết lớn, đường chắc sẽ trơn lắm.”
Anh cẩn thận dặn dò:
“Em đừng ra ngoài, lái xe lên phía bắc thành phố, mua món điểm tâm sáng mà em thích nhất mang về cho em.”
Tay siết chặt lấy điện thoại, tôi quay đầu, về phía căn biệt thự không xa.
Trước khung cửa sổ lớn, sáng rực, Trương Nhiêu cố tiến sát môi Lục Tấn, trao cho một nụ hôn ngắn ngủi.
“Lục Tấn—”
Tôi cố gắng kiềm chế cảm , chậm rãi cất lời:
“Anh bây giờ… vẫn đang ở công ty, đúng không?”
Bàn tay của Trương Nhiêu đã luồn vào trong áo sơ mi của , di chuyển xuống dưới.
Anh hít sâu, thở dài mệt mỏi:
“Ừ, tăng ca cả đêm, mệt lắm.”
“Thế nên, vợ ơi, em ngoan ngoãn ở nhà, đợi về nhé.”
Tim tôi bỗng co thắt đau nhói.
Tôi đưa tay lên ngực, cố gắng rời mắt khỏi ánh đau đáu của chính mình.
Cố gắng trả lời, giọng nghẹn ngào:
“Được…”
Những hành “tăng ca” xong rồi về nhà ân cần mang bữa sáng cho tôi đã trở thành thói quen không cần ra giữa tôi và Lục Tấn.
Nhưng đến giờ, tôi mới nhận ra.
Những gì tôi nghĩ là sự cưng chiều chỉ đơn thuần là sự bù đắp đầy áy náy sau khi phản bội tôi.
Những kỷ niệm ngọt ngào ngày trước như một đoạn phim tua nhanh hiện về.
Nghĩ đến những điều bẩn thỉu có thể đã xảy ra sau những ngọt ngào ấy, dạ dày tôi lại quặn thắt.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng đè nén cơn buồn nôn đang dâng trào.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hạ quyết tâm—
Tôi muốn ly hôn.
Một người chồng như Lục Tấn, không xứng đáng cha của đứa trẻ tương lai của tôi.
Càng không đáng để tôi phí cả đời mình giả vờ như không có chuyện gì và sống tiếp với .
Tôi cúp máy.
Khởi xe, quay đầu lái về hướng ngược lại với nhà.
Con đường tĩnh lặng, tuyết rơi từng đợt, để lại những dòng nước uốn lượn trên kính chắn gió.
Khi ngang qua khu biệt thự, tôi thoáng thấy một vườn hoa hồng đang nở rộ qua lớp kính mờ.
Ánh mắt vô quét qua tên địa danh trên GPS, lòng tôi lại dâng lên cơn buồn nôn quen thuộc.
Thì ra, đây chính là khu vườn hồng mà Lục Tấn .
Hóa ra, thực sự giỏi quản lý thời gian đến mức trong khi gặp gỡ nhân, vẫn có thể tiện đường chuẩn bị món quà kỷ niệm cho vợ.
Giây phút đó, tôi thậm chí không biết, tôi thật lòng hay chỉ cái vỏ bọc của một người chồng hoàn hảo mà dựng lên trước mặt tôi.
Nhưng, giờ đây, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Tôi im lặng lái xe lao đi trên đường.
Một tiếng rưỡi sau, tôi đến bệnh viện trung tâm.
Nhờ quen biết một người , bác sĩ đã chờ sẵn trong phòng phẫu thuật.
Từ nhỏ đến lớn, bệnh viện luôn là nơi tôi sợ hãi và muốn tránh xa nhất.
Nhưng khi thật sự nằm lên bàn phẫu thuật, điều duy nhất khiến tôi không ngừng nghĩ tới là sự áy náy với đứa trẻ này.
Tay tôi vô thức đặt lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì.
Không biết, sinh linh nhỏ bé bên trong có nhận ra đây là lời tạm biệt của tôi hay không.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt, rơi xuống ướt đẫm gối.
Nếu có kiếp sau, tôi thực lòng hy vọng bé có thể sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.
Thuốc mê từ từ tiêm vào mạch máu.
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, điện thoại của tôi đột ngột vang lên.
Tính toán thời gian, có lẽ giờ này Lục Tấn cũng đã về đến nhà.
Tôi nở một nụ nhẹ như buông bỏ, rồi nhắm chặt mắt lại.
Bạn thấy sao?