8
Không biết tôi đã ngủ bao lâu.
Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy Châu Duệ Trạch thì thầm bên tai:
“Mẹ không có thân thủ tốt như con, sao lại đi tỏ ra hùng chứ?
“Con còn một đống bài tập chưa , lại phải vào bệnh viện chăm sóc mẹ. Mẹ bảo, tỉnh dậy rồi định bù đắp cho con thế nào đây? Ít nhất cũng phải cho con chơi điện thoại ba ngày.”
Có lẽ từ "chơi điện thoại" đã đánh thức dây thần kinh nhạy cảm trong tôi.
Tôi bật dậy, chống nạnh quát lên:
“Châu Duệ Trạch, dám chơi thử xem, gan con to lắm rồi hả!”
Thằng bé híp mắt, trông chẳng khác nào một con cáo nhỏ tinh ranh.
Y tá bưng khay thuốc bước vào.
“Tỉnh rồi à? Giường số 24, lần sau nhớ đừng giảm cân quá đà nữa nhé, đường huyết thấp thế này là không ổn đâu.”
Hả?
“Giảm cân gì cơ? Hạ đường huyết?”
Tôi lén lút tránh ánh của Châu Duệ Trạch.
Thằng bé , tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Nếu không phải do đường huyết thấp, sao ta chỉ dùng một cái nĩa cùn mà lại khiến mẹ ngất xỉu chứ?”
Tôi cố gắng giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng của mình:
“Đó là do mẹ nóng giận nhất thời, con thì hiểu cái gì chứ.”
—--------
Người ta thường : “Quân tử không đứng dưới tường đổ.”
Sau sự cố lần này, tôi quyết định cắt đứt mọi liên lạc với Châu Dự.
Đúng lúc một năm cam kết sắp đến hạn.
Tôi đã liên hệ luật sư gửi cho ta một lá thư đòi nợ.
Không phải tôi sợ ta không trả tiền, vì tôi đang giữ lại số hàng hóa trị giá hơn 1,1 triệu mà ta chưa thanh toán.
Tiền rất nhanh chóng chuyển khoản.
Tôi cũng cầu đồng nghiệp trong công ty soạn một thông báo không gia hạn hợp đồng, đồng thời kiểm tra kỹ lưỡng đối chiếu số liệu và hàng hóa.
Nhờ uy tín tốt, dịch vụ chất lượng, và tận dụng đúng thời cơ khi nền tảng mới ra mắt, việc kinh doanh của tôi ngày càng phát đạt.
Nhiều nhà cung cấp, thậm chí cả các nhà máy, đã trực tiếp liên hệ để cung cấp hàng hóa cho tôi.
Dù không còn nguồn hàng từ Châu Dự, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Ngược lại, nếu ta mất đi khách hàng lớn như tôi, hình của ta sẽ càng khó khăn hơn.
Châu Dự gọi điện cho tôi vô số lần.
Tôi phiền không chịu nổi, nên thẳng thừng chặn số của ta.
Anh ta đến tận nhà tìm tôi.
Nhưng tôi đã tranh thủ kỳ nghỉ cuối cùng, dẫn con trai đi du lịch Lệ Giang.
Trước khi lên máy bay, tôi nhận cuộc gọi từ Lâm Nguyệt.
Trước khi ta kịp mở miệng chửi, tôi đã trước:
“Lâm Nguyệt, tôi và chưa bao giờ là đối thủ. Cô thử nghĩ kỹ xem, chuyện ra nông nỗi này là do ai ra?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cúp máy.
Có lẽ câu chuyện của họ vẫn còn dài lắm, điều đó thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi chỉ mong họ cùng nhau bạc đầu, khóa chặt nhau mãi mãi.
—------
Khi kỳ học mới bắt đầu, tôi đến trường tham dự buổi họp phụ huynh của Châu Duệ Trạch.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo kết quả xếp hạng cuối kỳ của học sinh.
Thành tích của thằng bé trước giờ thuộc dạng trung bình, với hơn một ngàn học sinh, nó luôn d.a.o ở khoảng ba, bốn trăm.
Nhưng lần này, thằng bé lại khiến tôi kinh ngạc.
Nó đã lọt vào top 200 toàn khối.
Đặc biệt là môn ngữ văn, dù đã ngừng học thêm, thằng bé vẫn đạt hạng ba toàn lớp.
Giáo viên chủ nhiệm với tôi:
“Đứa trẻ này có tư chất tốt, nếu cố gắng thêm chút nữa, thi vào trường công cấp ba của thành phố không phải là vấn đề lớn.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y giáo liên tục cảm ơn.
Lúc rời khỏi trường, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng.
Châu Duệ Trạch tôi với vẻ khinh thường:
“Mẹ à, mẹ có thể bớt phấn khích không? Nếu lần sau con vào top 100, có phải mẹ sẽ vui đến ngất xỉu không?”
Tôi ngây ngô.
“Nếu mẹ có ngất đi cũng đáng. Mẹ con chẳng còn mong gì cho mình nữa, chỉ mong con có một tương lai tốt đẹp, sống hạnh phúc trọn đời.”
Thằng bé đứng trước mặt tôi, ánh mắt không đồng :
“Mẹ à, mẹ còn cả một cuộc đời dài phía trước. Con muốn trở thành niềm tự hào của mẹ, không muốn trở thành niềm tự hào duy nhất của mẹ.”
Tôi ngẩng đầu con trai.
Gương mặt thanh tú, dáng hình cao lớn, trưởng thành.
Cậu bé nhỏ nhắn ngày nào đã lớn khôn rồi.
Tôi không kìm mà cảm thấy nhẹ lòng.
Con trai à!
Mẹ cũng sẽ bắt đầu sống một cuộc đời đầy rực rỡ cho riêng mình!
Bạn thấy sao?