5
Chuyện bất thường chắc chắn có điều mờ ám.
Tôi nhờ bè tìm hiểu hình hiện tại của Châu Dự, và kết quả khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Công ty mà Châu Dự điều hành là một công ty thương mại. Nói thẳng ra, công việc chủ yếu của ta là sử dụng lợi thế kênh để mua đi bán lại kiếm lời từ chênh lệch giá.
Nửa tháng trước, một lô hàng do Lâm Nguyệt phụ trách thu mua bị phát hiện là hàng giả. Nhà cung cấp hàng phía trên đã bỏ trốn ngay sau đó. Khách hàng bên dưới từ chối nhận hàng và còn cầu bồi thường toàn bộ thiệt .
Nghe , Châu Dự đã phải móc hết tiền tích góp để bù vào lỗ hổng này, đến mức hiện tại đừng là một trăm vạn, có lẽ ngay cả một vạn cũng khó mà đưa ra.
Lần này đến tìm tôi để nối lại, xem ra không chỉ vì muốn lẩn tránh khoản một trăm vạn kia. Thậm chí có khả năng, ta đã nhắm đến căn nhà này.
Chúng tôi đang ở trong một căn nhà thuộc khu vực trường học trọng điểm, theo giá thị trường hiện tại, nó ít nhất cũng phải trị giá năm sáu triệu.
Lúc trước khi ký thỏa thuận ly hôn, không rõ Châu Duệ Trạch đã gì với ta.
Có lẽ là vì còn chút áy náy với mẹ con chúng tôi, hoặc có thể khi đó công việc kinh doanh của ta đang trên đà phát triển, nên không để tâm đến số tiền đó.
Thỏa thuận ly hôn ký một cách nhanh chóng. Nhưng giờ khi đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tài sản này trở thành chiếc phao cứu sinh duy nhất mà ta muốn nắm chặt.
Nhưng, chuyện của nhân ra lại muốn đến chiếm lợi từ vợ cũ, chuyện đó không dễ dàng đâu!
—------
Sau khi hết thời gian hoà giải, lẽ ra chúng tôi sẽ phải đến đăng ký nhận giấy ly hôn, tôi không thể liên lạc với Châu Dự. Rõ ràng là ta cố kéo dài để cản trở quy trình sau đó.
Đang lúc tôi phiền não, thì bất ngờ nhận một bưu kiện. Bên trong là một chiếc USB chứa bằng chứng ngoại của Châu Dự.
Có video ta và Lâm Nguyệt thân mật đi vào khách sạn, có cả những ảnh chụp màn hình đoạn chat đầy tứ của họ.
Thậm chí còn có những giao dịch chuyển khoản với lời nhắn 【520】và 【1314】.
Tôi chụp ảnh gửi cho Châu Dự kèm theo tin nhắn:
【Nếu không thể giải quyết bằng thỏa thuận ly hôn, tôi vẫn có thể chọn con đường khởi kiện.】
Một lúc sau, điện thoại của Châu Dự gọi đến.
“Bà xã, em thực sự tàn nhẫn đến sao? Chúng ta đã có hơn mười năm cảm, lẽ nào không là không?”
Hôm đó trời hiếm khi đổ cơn mưa lớn. Khi điện thoại reo, tôi đang đứng dưới ngã tư đường. Gió từ bốn phương tám hướng thổi ào ào về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng cất lời:
“Châu Dự, chính là người đã hủy cảm của chúng ta trước.”
Đầu dây bên kia lặng thinh, không còn lời nào.
Cuối cùng, Châu Dự cũng đến nhận giấy ly hôn.
Hôm đó, ta đến một mình, không có Lâm Nguyệt đi cùng. Cả người ta trông vô cùng tiều tụy.
Nghe công ty thương mại của ta hiện tại không còn vốn lưu , hầu như đã rơi vào trạng thái đóng băng. Nhưng tiền thanh toán cho nhà cung cấp thì không thể chậm trễ, lương nhân viên lại càng không thể nợ.
Có lẽ trong thời gian qua, ta đã căng thẳng đến mức không thể yên giấc rồi.
—----
Lúc chia tay, ta giữ tôi lại.
“Vãn Thanh, cùng ăn một bữa đi.”
Tôi định từ chối thì nghe ta gấp gáp :
“Cho dù đã chia tay, chúng ta vẫn có thể mà, ăn một bữa thôi cũng không sao?”
Tôi quá hiểu ta, lần này hạ mình không phải vì cảm còn vương vấn, mà chắc chắn là có điều gì đó cần .
Tôi gật đầu đồng ý.
Chúng tôi chọn đại một nhà hàng gần cục dân chính. Sau khi ngồi xuống, ta không ngừng xoay cốc thủy tinh trên bàn, vẻ mặt cứ như muốn gì đó lại ngập ngừng.
Tôi không muốn phí thời gian, liền mở lời trước:
“Châu Dự, có gì thì thẳng ra đi.”
Anh ta do dự một lúc, cuối cùng mới cẩn trọng lên tiếng:
“Về số tiền một trăm vạn trước kia đã hứa, liệu có thể hoãn lại một thời gian không? Em yên tâm, đã hứa thì nhất định sẽ không thất hứa, chỉ là...”
“Được thôi.”
Tôi ngắt lời ta.
“Vãn Thanh!”
Anh ta đưa tay định nắm lấy tay tôi.
Tôi khéo léo rụt tay lại, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Tôi đồng ý hoãn một năm, phải thu lãi suất mười phần trăm theo thị trường.
“Thêm vào đó, tôi muốn hưởng đãi ngộ của nhà phân phối đặc biệt từ công ty . Yên tâm, tôi sẽ thanh toán tiền hàng đúng hạn.”
Bạn thấy sao?