4
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định hủy bỏ các lớp học thêm môn Văn và tiếng Anh.
Tạm thời giữ lại Toán và Vật lý.
Nếu sau này có tiến bộ, sẽ xem xét điều chỉnh tiếp.
“Mẹ tuyệt nhất!”
Châu Duệ Trạch vui mừng chạy quanh tôi hai vòng, rồi còn tự giác thêm một bộ đề tiếng Anh.
Cuộc sống của chúng tôi dần đi vào quỹ đạo.
Hôm đó, tôi đang đặt hàng từ một đường link mà thân Ninh Ninh gửi đến.
Châu Duệ Trạch ghé mắt một hồi, rồi bất ngờ hỏi:
“Mẹ, dì Ninh Ninh cái này có kiếm tiền không?”
“Cũng ổn.”
Tôi vừa thanh toán vừa trả lời bâng quơ.
Nó kéo tay tôi, đôi mắt sáng lấp lánh tôi.
“Mẹ, con nghĩ mẹ rất hợp với việc này.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Ninh Ninh vốn nổi tiếng có tầm nhạy bén, vài năm trước khi thương mại điện tử, ấy đã rất thành công.
Lần này, ấy chuyển sang một nền tảng mua hàng cộng đồng mới ra mắt.
Hiện tại lượng người dùng còn ít, hình thức mua sắm tiện lợi, kênh truyền thông linh hoạt.
Triển vọng phát triển rất khả quan.
Điều quan trọng nhất là có chức năng hỗ trợ bán hàng tự , không cần lo về nguồn hàng, rất phù hợp cho người mới bắt đầu như tôi.
“Được rồi, mẹ sẽ nhờ dì Ninh Ninh tư vấn thêm.”
Nếu về điều tôi học sau hơn mười năm nội trợ, có lẽ đó là kỹ năng mua sắm.
Tôi khá kỹ tính, khi mua sắm không chỉ quan tâm đến giá cả mà còn cầu cao về chất lượng.
Tôi luôn so sánh, tìm hiểu kỹ trước khi mua bất cứ thứ gì.
Vì , bè xung quanh nếu có nhu cầu mua sắm gì đều thích nhờ tôi tư vấn.
Đúng như Châu Duệ Trạch , việc trên nền tảng này quả thật rất phù hợp với tôi.
Nhờ sự giúp đỡ của Ninh Ninh, cửa hàng của tôi nhanh chóng hoạt .
Tôi kiểm soát rất chặt chẽ về chất lượng hàng hóa, phải thử dùng qua mới bắt đầu bán.
Vì thế, dù kiếm không nhiều, tôi nhanh chóng có một lượng khách hàng trung thành.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắp đến một tháng kể từ khi mở cửa hàng.
Bỗng nhiên Châu Dự đến nhà tìm tôi.
Anh ấy muốn rút lại đơn xin ly hôn.
—------
Tôi sững sờ hồi lâu.
Dù ly hôn là do tôi đề xuất, có lẽ ta cũng đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi.
Nếu không, tại sao lại luôn tìm cớ chỉ trích, ghét bỏ tôi đủ điều?
Hơn nữa, cái bụng của Lâm Nguyệt ngày một lớn dần, chắc chắn ta cũng đang sốt ruột thúc giục.
Anh ta bỗng nhiên quay xe như thế, thật sự khiến tôi không kịp trở tay.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Ánh mắt Châu Dự có phần lảng tránh, một lúc sau ta mới chậm rãi đáp:
“Anh... không nỡ rời bỏ gia đình này.”
Tâm trí tôi thoáng rối loạn.
Hồi Châu Dự mới khởi nghiệp, ta thường xuyên phải đi công tác.
Mỗi lần trước khi đi, ta đều ôm lấy tôi, hôn lên má con trai.
“Bà xã, không nỡ xa hai mẹ con, giải quyết xong việc bên kia, sẽ về ngay.”
"Vậy là từ khi nào, đã không còn muốn về nhà nữa?"
Có lẽ thấy biểu cảm của tôi có chút lung lay, ta ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi.
"Bà xã, đừng giận nữa không? Em thực sự muốn để con trai sống mà không có cha sao?"
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay ta, trong ánh mắt ta hiện lên một chút chế giễu.
"Châu Dự, người sai là , mà người không muốn chịu trách nhiệm cũng là . Trên đời này, gì có lý lẽ như thế chứ?"
Bạn thấy sao?