3
Cuối cùng, tôi và Châu Duệ Trạch đã đến Tam Á.
Theo như lời nó , có lợi mà không hưởng thì đúng là đồ ngốc.
Nó hào hứng, hẳn ba trang kế hoạch chi tiết.
Tôi không muốn một bà mẹ hỏng hứng thú của con, nên đành cố gắng theo nó.
Một cậu nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi, đúng độ tuổi tràn đầy năng lượng.
Ban ngày thì tôi phải cùng nó nhảy dù, lướt sóng, lặn biển, buổi tối còn phải theo nó đi dạo chợ đêm bắt cua nhỏ.
Cả một ngày trôi qua, tôi cảm giác như xương cốt của mình sắp rời ra hết rồi.
Vừa nằm xuống giường là ngủ ngay, đến nỗi không còn thời gian để mà buồn bã vì chuyện ly hôn nữa.
Sau khi trở về từ Tam Á, ban đầu tôi định nghỉ ngơi một chút.
Nhưng nó lại lên tiếng chê trách kỹ năng nấu nướng của tôi:
"Mẹ, mẹ nấu mấy món này, không phải là khó ăn, chỉ là thiếu sự đa dạng."
Tôi liếc xéo nó.
"Con ăn đồ mẹ nấu bao nhiêu năm rồi, giờ lại chê à?"
Nó gãi đầu, :
"Không phải chê, chỉ là ăn nhiều quá thành chán thôi. Mẹ mà thay đổi chút thì con đảm bảo mình sẽ cao tới mét tám tám luôn."
"Biến đi."
Tôi vỗ nhẹ vào mặt nó, rồi bật .
Mấy ngày trôi qua, tôi nhận ra một điều.
Thằng nhóc này bày ra đủ trò để tôi bận rộn, không có thời gian mà buồn bã.
Mặc dù tôi chọn chồng không tốt, sinh ra một đứa con thế này thì đúng là báu vật.
Còn có gì mà phải buồn nữa đây?
—-------
Tôi quyết định tìm một công việc.
Mặc dù Châu Dự đã hứa cho tôi một trăm vạn và cam kết sẽ trả trợ cấp hàng tháng đúng hạn, một trăm vạn thì cũng chẳng dùng lâu dài.
Chỉ riêng tiền học thêm của Châu Duệ Trạch mỗi năm đã tốn gần hai mươi vạn.
Chưa kể đến các chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Nếu cứ ngồi đó mà tiêu dần, chẳng mấy chốc số tiền ấy cũng sẽ hết.
Sau mười mấy năm nội trợ, kỹ năng việc của tôi gần như không còn.
Tôi nghĩ, có lẽ nên tìm một công việc nhẹ nhàng và dễ tiếp cận, đợi sau khi tích lũy thêm kinh nghiệm rồi mới tính tiếp.
Tôi đã bàn bạc với Châu Duệ Trạch về ý định của mình.
Dù sao nếu tôi đi , có thể sẽ không còn nhiều thời gian để chăm sóc nó.
Nó suy nghĩ một lúc rồi :
"Nếu mẹ muốn đi , tất nhiên con hoàn toàn ủng hộ. Nhưng tìm việc cũng giống như tìm đời, cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành ."
Nghe nó chuyện như người lớn, tôi không nhịn mà bật , nó:
"Con tìm đời bao giờ mà biết giống nhau à?"
Nó đáp đầy lý lẽ:
"Mẹ cứ nghĩ mà xem, nếu ban đầu chọn đại một công việc, sau này gặp công việc tốt hơn, mẹ sẽ bỏ công việc cũ hay tiếp tục ?"
Tôi suy nghĩ một chút, thấy nó cũng có lý.
Nếu chỉ chọn bừa một công việc, sau này gặp công việc tốt hơn, việc xin nghỉ và phỏng vấn lại cũng rất phiền phức.
Châu Duệ Trạch tiếp tục thuyết phục:
"Chuyện tìm việc thì không cần vội, có một việc khác thì hơi gấp."
"Việc gì?" Tôi hỏi nó.
"Dừng các lớp học thêm của con."
"Không !"
Tôi từ chối ngay lập tức.
"Mẹ!" Nó kêu lên một tiếng đầy đau khổ.
"Một ngày phải học bốn môn, con là con của mẹ, chứ không phải con lừa của đội sản xuất."
Bạn thấy sao?