Tim tôi chợt thắt lại, vì dì Lưu rất hiếm khi gọi điện nhiều như .
Trợ lý lại gần, vẻ mặt cũng đầy lo lắng.
“Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Tần… mất tích rồi.”
“Mất tích?!”
Tôi vội gọi cho , điện thoại đã tắt máy.
Dì Lưu đã tìm quanh khu nhà không thấy đâu.
Tôi lập tức quyết định quay về ngay.
Trợ lý giữ tôi lại:
“Tổng giám đốc Diệp, lát nữa còn một buổi tiệc tối với công ty đối tác.”
“Huỷ đi.”
“Nhưng mà…”
Tôi không kịp nghe ấy hết, chỉ vội vã chạy về nhà.
Dì Lưu vội vàng ra đón:
“Lúc đó, tổng giám đốc Tần không biết sao, xem xong buổi phát sóng trực tiếp, ngồi thẫn thờ một lúc lâu.
“Sau đó, ấy ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”
Tôi nhíu mày, nhanh chóng nghĩ xem có thể đi đâu.
Chắc chắn không đến chỗ bố mẹ, vì nếu hai bác đã gọi cho tôi rồi.
Chỗ bè thân thiết của cũng không có tĩnh gì.
Anh còn có thể ở đâu?
Tôi đi vòng quanh nhà hai lần, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Một nơi… bí mật.
10
Khi tôi đến nơi, quả nhiên đang ở đó.
Anh ngồi một mình trên chiếc xích đu, trông vô cùng đơn.
Tôi không tự chủ mà bước chậm lại, đi đến trước mặt , ngồi xổm xuống, ngẩng đầu .
Tôi kéo tay , lảng tránh.
“Sao lại tự mình chạy ra đây?”
“Em không ly hôn với ta, là vì em thực sự rất ta, đúng không?
“Em đối với , thực ra chẳng có chút cảm giác nào, chỉ đơn thuần xem như công cụ, đúng không?”
Anh cúi mắt, ánh buồn trong đôi mắt gần như hiện hữu rõ ràng.
Có điều gì đó mơ hồ trong tôi trở nên sáng tỏ.
Ký ức của bây giờ, dừng lại ở tuổi 21.
Vậy nên, mua đàn Steinway là muốn tôi đến nhà chơi đàn, đúng không?
Học vẽ giống tôi, là muốn cùng tôi đi vẽ ngoài trời, đúng không?
Thi đại học hơn tôi 30 điểm vẫn vào đại học A, cũng vì muốn học cùng trường với tôi, phải không?
Tôi hơi cứng rắn nắm lấy tay :
“Anh thích em, đúng không?”
Nước mắt đọng lại nơi hàng mi, khóe mắt ửng đỏ:
“Anh không thể thích nữa, Diệp Chi.
“Vì em vốn… không thích .”
Giọng đã nghẹn ngào.
Trái tim tôi đột nhiên nhói đau, đứng dậy, kéo đầu úp vào eo mình.
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, không chịu buông.
Những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào áo tôi, khẽ :
“Anh phải sao đây?
“Phải gì để không cảm thấy đau lòng thế này?”
Tay tôi vuốt nhẹ mái tóc , cố gắng an ủi.
Nhưng trong lòng lại bị những giọt nước mắt của cho nhột nhạt.
Quả nhiên, nước mắt của đàn ông đúng là liều thuốc kích thích đối với phụ nữ.
Tôi nhỏ giọng dỗ :
“Về nhà đi.
“Đi với em về nhà, không?
“Bảo bối.”
Anh ngẩng đầu tôi, đuôi mắt còn vương chút đỏ của những giọt nước mắt.
Giọng khàn khàn, lại càng thêm quyến rũ:
“Chỗ đó không phải nhà của .”
Tôi cúi xuống hôn lên môi , ngón tay khẽ vuốt ve dái tai:
“Vậy thì lên xe với em, lên xe cũng .”
Thế là, tôi dụ dỗ lên xe và ăn sạch sẽ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận ai đó bế tôi về nhà.
Lần này không phải tôi chủ đòi hỏi.
11
Hôm sau, ánh nắng chan hòa, tôi vươn vai, thức dậy trong trạng thái đầy thoải mái.
Người trong lòng tôi vừa ấm áp vừa thơm ngát, tôi dụi dụi vào ngực , mắt còn chưa mở đã :
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Giọng trầm ổn, dứt khoát.
m điệu này… có gì đó không đúng.
Tôi lập tức mở bừng mắt, thấy Tần Tinh Dã chống một tay lên đầu, tựa vào đầu giường, tay kia thong thả xoắn đuôi tóc tôi.
Anh tôi, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, như nước mùa thu thấm sâu vào xương.
Cảm giác này… xong rồi.
Tôi vội vàng bật dậy định chạy, bị giữ lại, ép xuống giường.
“Em chạy nhanh thế.
“Là sợ chồng đột nhiên về nhà.
“Bắt gặp tôi, kẻ thứ ba này sao?”
Hai chữ “kẻ thứ ba” ra vừa nặng nề, vừa cay nghiệt.
Tôi ngượng:
“Chồng ơi, nhớ lại rồi à?
“Em nhớ muốn chết!”
“Đừng giở trò, em biết mình đã gì mà.”
Vừa , vừa cúi đầu kéo dây áo ngủ của tôi.
Tôi cảm nhận cơ thể mình, ừm… chỗ nào đó đang ê ẩm, chắc không chịu thêm nữa.
Nhanh chóng đẩy đầu ra:
“Em gì chứ? Em chăm sóc từng li từng tí lúc bệnh đấy nhé!
“Ngược lại, có ai đó, thì ra đã thầm thích em từ rất lâu rồi đúng không?”
Nghe tôi đến đây, hơi ngượng, khựng lại.
“Đừng có mà tự đắc.”
Quả nhiên, Tần Tinh Dã mềm mỏng, dễ chịu đã biến mất.
Tôi tựa vào ngực , hai đứa vừa nằm vừa trò chuyện.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra, thật ra tôi cũng nhớ , nhớ… của hiện tại.
“Sao lúc đó không tỏ với em?”
Anh , giọng đầy ghen tuông:
“Lúc đó em đâu phải đang ông học trưởng của mình sao?”
“Ê, đừng ghen với ấy nữa. Nếu không có ấy, chưa chắc chúng ta đã kết hôn nhanh như thế.”
“Sao lại thế?”
Thực ra, sau khi chia tay, tôi từng có một khoảng thời gian rất tồi tệ.
Lúc tôi say mềm, ngã bệt trên bậc thềm.
Trong tầm mắt bỗng xuất hiện một gương mặt, che đi bầu trời đầy sao của tôi.
Tần Tinh Dã đưa tay sờ trán tôi.
“Ốm à?”
Tôi hiếm khi bình thản, gạt tay ra:
“Tần Tinh Dã, của tôi chết rồi, có hiểu không?”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi:
“Chẳng phải chết rồi thôi sao? Có gì ghê gớm?”
Nói nhẹ nhàng lắm.
Lúc tôi tỉnh dậy, đã nằm trên giường ở nhà mình.
Mẹ tôi bước vào hỏi:
“Chuyện gì xảy ra thế? Uống say mềm, tối qua Tiểu Dã đưa con về, còn bảo con ở ngoài đuổi theo cắn gót chân nó.”
Đây là vu khống, hoàn toàn vu khống.
Nhưng ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên đôi mắt tràn ngập giễu cợt của Tần Tinh Dã.
Trong màn đêm, mỉm nhạt, với tôi:
“Chẳng phải chết rồi thôi sao?”
Nói dễ dàng nhỉ, thì để của cũng chết thử xem.
Tôi nắm lấy tay mẹ, :
“Thực ra con thích Tần Tinh Dã, mẹ đi hỏi thử chuyện liên hôn với nhà họ Tần đi!”
Bố mẹ ấy vốn rất thích tôi.
Phần lớn là đồng ý thôi.
Đến lúc đó, chắc Tần Tinh Dã sẽ phát điên mà khóc lóc, gào thét, đòi sống đòi chết.
Tôi đắc ý, ngồi ở nhà đợi tin sụp đổ.
Kết quả, một ngày sau, nhà họ Tần trả lời.
Đồng ý.
Hỏi khi nào tổ chức đám cưới.
Miếng macaron trên tay tôi rơi xuống đất.
Chơi hố rồi.
Thật sự chơi hố rồi.
Giờ phải sao đây?
Chính tôi đề nghị liên hôn, giờ lại không muốn nữa?
Chẳng phải bị Tần Tinh Dã nhạo đến chết sao.
Trong cơn mơ hồ, tôi đến buổi lễ cưới.
Lúc trao nhẫn, tôi mới sực tỉnh.
Hỏi :
“Sao không từ chối?”
Đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra một lý do.
“Chẳng phải muốn chọc tức tôi sao?”
Anh nhếch môi, cúi đầu nhỏ bên tai tôi:
“Xem ai ai khó chịu đây.
“Đợi em vừa khóc vừa gào đòi ly hôn, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Trùng khớp với lời tuyên thệ của cha xứ:
“Dù giàu có hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta sẽ nhau đến mãi mãi.”
Tôi chọc chọc vào eo , hỏi:
“Vậy có phải nên cảm ơn Bạch Tiêu Ngôn không?”
Anh khẽ “Ừ”:
“Tạm chấp nhận .”
Anh đứng dậy mặc quần áo, tôi bóng lưng .
Bờ vai rộng, tấm lưng vững chãi.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào người , khiến làn da vốn mịn màng càng thêm sáng mượt.
Mái tóc đen bị ánh nắng nhuộm thành sắc vàng óng.
Tôi không kiềm mà lao đến, ôm lấy eo .
Một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi:
“Này, hồi năm nhất, khi vừa nhập học, có hỏi xin WeChat, có cho không?”
Nghe xong, nheo mắt , giống hệt một con cáo:
“Không cho em.”
Nhưng năm đó, đã chỉ vào bóng dáng tôi trong đám đông:
“Thấy ấy không? Đó là người con tôi thích.”
-Hết-
Bạn thấy sao?