04
Khoảng thời gian sau đó, Lục Thịnh dường như quay trở lại thời kỳ đương cuồng nhiệt của chúng tôi.
Ngày nào cũng về nhà sớm, cùng tôi việc nhà, đưa con đi du lịch.
Tôi dần dần buông bỏ khúc mắc trong lòng, một lần nữa tin vào của ta.
Nhưng khi con hai tuổi, một lần tôi có việc gấp nên ghé qua công ty ta đột xuất.
Kết quả, tôi bắt gặp Lâm Nhan bước ra từ văn phòng của ta.
Cô ta cầm trong tay một tập tài liệu.
Khi đi ngang qua tôi, ta cố ý liếc tôi với ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó ghé sát vào tai tôi.
“Tống Triều, vị trí bà Lục của vẫn còn vững chứ? Nhưng có lẽ không biết, tôi và A Thịnh chưa từng xa nhau dù chỉ một ngày.”
Nghe những lời đó, dạ dày tôi quặn thắt, tôi lập tức quay người nôn thẳng lên người ta.
Lâm Nhan hét lên thảm thiết, tức giận đến mức tay run rẩy chỉ vào tôi.
Lục Thịnh nghe thấy tiếng liền bước ra, thấy tôi thì sắc mặt tái nhợt, miệng há ra mấy lần định giải thích không thốt nổi một lời.
Tối hôm đó, Lục Thịnh đi tiếp khách đến khuya mới về.
Tôi bưng một bát canh giải rượu đến cho ta, lần nữa bình tĩnh đề nghị ly hôn.
Anh ta lại kiên quyết không đồng ý.
“Triều Triều, em tin đi, thực sự không gì cả với Lâm Nhan.”
“Chỉ là… không hiểu sao, mỗi lần gặp ấy, lại không kìm muốn đến gần.”
Trong lòng tôi dậy lên một cơn sóng lớn.
Đây chính là sức hút trời sinh của nữ chính trong thế giới này sao?
Nhưng điều đó không thể là lý do để biện minh cho sự phản bội.
Thấy tôi không bị lay chuyển, Lục Thịnh tức giận đứng phắt dậy.
“Muốn ly hôn cũng ! Nhưng quyền nuôi con là của tôi!”
“Nếu không, đừng hòng rời khỏi đây!”
Năm đó, con tôi mới hai tuổi, vẫn còn bập bẹ tập .
Tôi không ngờ ta lại dùng quyền nuôi con để uy hiếp mình, tức giận giáng cho Lục Thịnh một cái tát.
“Năm đó, tôi đáng lẽ nên để chết thối trong đống rác.”
Lục Thịnh nghiêng đầu, những sợi tóc lòa xòa trước trán che đi biểu cảm của ta.
Một lúc sau, ta vẫn tiến lên, nắm lấy tay tôi, giọng điệu chân thành.
“Vợ ơi, sai rồi. Ngày mai sẽ điều Lâm Nhan sang công ty ở nước ngoài, sẽ không gặp lại ấy nữa.”
“Em và con là những người quan trọng nhất trong cuộc đời . Chỉ cần em không rời bỏ , gia đình ba người chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.”
Tôi quay đầu về phía phòng con .
Con bé vẫn còn nhỏ, vẫn còn non nớt như .
Những sự xấu xa của người lớn không nên để con bé sớm phải thấu.
Vì thế, tôi một lần nữa nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ, Lục Thịnh đã sớm đưa con của chúng tôi đi gặp đầu của ta.
Cả gia đình ba người, chỉ có mình tôi là con ngốc, bị họ giỡn trong lòng bàn tay.
05
“Ba ơi, nếu mẹ đến tìm chúng ta thì sao?”
“Con đã hẹn với dì Lâm rồi, hai ngày nữa sẽ đi du thuyền. Nếu mẹ cứ bám theo thì sao đây?”
Còn chưa bước đến cửa, tôi đã nghe thấy giọng non nớt của con .
Chiều nay, sau khi cờ bắt gặp họ, tôi không chọn cách quay về.
Mà một mình tìm đến nơi hai cha con họ đang ở, ngồi đợi trong phòng khách.
Vì Lục Thịnh thường xuyên công tác ở thành phố S, để tiện cho việc đi lại, ta đã mua một căn hộ ở đây.
Bây giờ nghĩ lại, công tác cái gì chứ?
Rõ ràng là để dễ dàng gặp gỡ nhân .
Tôi nghe thấy tiếng bên ngoài, Lục Thịnh đặt con xuống, chuẩn bị mở cửa.
“Không đâu, ba sẽ tìm đại một cái cớ để lừa mẹ về nhà.”
Đèn trong phòng bật sáng, tôi chậm rãi đứng lên.
“Anh định viện lý do gì? Nói tôi nghe xem nào.”
Sắc mặt Lục Thịnh lập tức thay đổi khi thấy tôi đứng giữa phòng khách.
Còn con thì hoảng sợ trốn vào lòng ta.
Như thể tôi là một con quái vật muốn ăn thịt nó, ghê tởm tôi đến mức muốn tránh xa.
Tim tôi thắt lại một nhịp.
Đúng là gen di truyền thật mạnh, hóa ra phản bội cũng có thể kế thừa.
“Sao em đến mà không báo trước một tiếng?”
Tôi ta đầy mỉa mai.
“Tôi đến tìm chồng và con mình, còn phải xin phép trước sao?”
“Hay là có gì chột dạ?”
Sắc mặt Lục Thịnh sa sầm, giọng điệu trở nên nghiêm nghị.
“Tống Triều, trước mặt con chuyện ý một chút!”
Lại là con .
Lại dùng con để trói buộc tôi.
“Anh cũng biết con bé là do tôi sinh ra, biết tôi coi nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”
“Vậy mà lại đưa con bé đi gặp nhân của , thậm chí còn để con gọi ta là mẹ!”
“Lục Thịnh, còn có chút lương tâm nào không?!”
Khi tôi tiến lại gần, định chất vấn ta thêm, thì một lực đột ngột đẩy mạnh tôi ra sau.
“Không cho mẹ hét vào mặt ba!”
Tôi cúi đầu, con tôi đang giận dữ dang hai tay che chắn trước mặt Lục Thịnh.
“Mẹ chẳng tốt chút nào! Từ nhỏ cái này không cho, cái kia không , con ghét mẹ!”
Mặt tôi tái nhợt, cơ thể chao đảo, giọng nghẹn ngào.
“Nhưng mẹ … tất cả là vì muốn tốt cho con.”
“Mọi thứ mẹ , đều xuất phát từ việc lo cho sức khỏe của con.”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của con bé dường như có sự do dự, khi tôi chưa kịp rõ, thì ngay giây tiếp theo, con bé đã ôm đầu, bịt chặt hai tai, ngồi bệt xuống đất.
“Không nghe, không nghe! Mẹ là người đáng ghét nhất! Con không muốn mẹ mẹ của con! Con muốn dì Lâm mẹ!”
“Dì Lâm chưa bao giờ rầy con! Dì ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, dì ấy mới là mẹ của con!”
Tôi không thể tin nổi, chằm chằm vào con trước mặt, trong lòng không giấu nỗi thất vọng.
Đây chính là đứa bé mà tôi đã nâng niu trong lòng bàn tay suốt năm năm qua là người tôi thương nhất.
Tôi hoang mang xoay người rời đi, không còn bận tâm đến hai cha con họ nữa mà chỉ lặng lẽ khóa mình trong phòng.
Ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng vào không khí một lúc lâu.
“Hệ thống, cậu còn ở đó không?”
Bạn thấy sao?