Sau Khi Hoán Đổi [...] – Chương 5

Đã lâu rồi ta không nghe hắn kể chuyện của hắn cho ta nghe.Trước kia ở Bắc Hoang, ta và hắn kề vai chiến đấu, chúng ta không có chuyện gì không với nhau, giờ ta ở trong nhà, những việc vặt vãnh trong tướng quân phủ suýt chút nữa đã khiến ta quên mất thời thơ ấu của mình."Từ khi ta gả vào nhà họ Từ, ngươi đã lâu không kể những chuyện này cho ta nghe. Đôi khi ta nằm mơ thấy Núi Xác Cười ở Bắc Hoang, thuật điều khiển mãnh thú của Sơn Tiêu tộc, còn có cả lời đồn về quỷ núi trong Núi Xác Cười..."Vừa ra ta đã biết mình sai rồi, trong sách , đó dù sao cũng không phải là bổn phận của nữ nhi.Hắn không muốn nghe một người phụ nữ oán trách, liền chuyển chủ đề:"Núi Xác Cười có lời đồn về quỷ núi, trước kia ta chỉ cho là truyền thuyết, kết quả tận mắt chứng kiến..."Khi đến nương quỷ núi ở Núi Xác Cười, hắn hào hứng hẳn lên, ta nhớ đến lời đồn bên ngoài về việc hắn gặp gỡ Huyên Mộng, ánh mắt tối sầm lại:"Là Huyên Mộng nương phải không?"Hắn có chút lúng túng vì bị ta vạch trần tâm tư.Mấy ngày nay vì chuyện hoán đổi thân xác, hắn rất ít đến thanh lâu để lấy lòng Huyên Mộng, chỉ nhờ người hầu truyền tin, để an ủi nỗi nhớ nhung."Ngươi không cần phải ngại, chúng ta đã không còn là vợ chồng, chỉ là bị thân xác này trói buộc thôi." Ta nhạt, khóe mắt cay cay, "Trước kia cùng ngươi tư định chung thân, bỏ trốn đêm Nguyên Tiêu, đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi."Lúc chúng ta đến với nhau, cha Từ Tử Nghi vui vẻ đồng ý, cha ta nhất quyết không chịu.Ông góa vợ nhiều năm, chỉ có mình ta là con , không muốn ta gả vào gia đình quyền quý:"Người trong đó đều là kẻ háo danh háo lợi, con sao hiểu những điều quanh co trong đó?""Tử Nghi sẽ bảo vệ con."Cha ta liên tục thở dài, ta đang chìm đắm trong nên không nghe lọt tai lời nào.Đêm Nguyên Tiêu hôm đó, ta lén lút trốn đi gặp hắn, định chung thân, cha ta tức giận mắng ta là đồ vô sỉ."Người ta cưới hỏi đàng hoàng mới là vợ, trốn nhà đi theo đàn ông là thiếp! Con có biết nặng nhẹ không!"Ông bắt ta quỳ trước bài vị của mẹ, mặt mày sa sầm giơ cao roi ngựa lên. Ta tự thấy mình không sai, dứt khoát ngẩng đầu lên chờ ông đánh. Ông đánh mấy roi cũng không nỡ, thở dài một tiếng ném roi xuống, một mình cúi đầu ngồi ở góc phòng khóc. Chu Bá Lạc chỉ huy phong vân trên trường đua ngựa, người cha từ nhỏ đã nuông chiều ta, muốn gì nấy, dường như già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm.Ngày hôm sau, Từ Tử Nghi quỳ trước cửa nhà ta, dầm mưa ba ngày liền, cha ta cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài ba tiếng, coi như là ngầm đồng ý chuyện này.Từ Tử Nghi đối xử với ta không tệ, mặc cho lão phu nhân đánh gãy ba cây roi, vẫn kiên quyết cho ta danh phận chính thất.Lúc đó ta thực sự nghĩ rằng, lời thề non hẹn biển sẽ không bao giờ thay đổi.Nghe ta nhắc đến chuyện cũ, Từ Tử Nghi tỏ vẻ không thoải mái, im lặng không , ngược lại khiến ta giống như một bà vợ già lắm lời."Mặt còn đau không?" Ta cái tát trên mặt hắn, chuyển chủ đề."Ngày thường nàng hầu hạ mẹ thế nào? Sao bà ấy lại nổi giận lớn như ?" "Ta đối xử với bà ấy thế nào ư? Vì bà ấy là mẹ ngươi, nên ta cũng xem bà ấy như mẹ mình mà hiếu kính.""Chu Di Nương , ngày thường nàng không cung kính, chẳng có chút hiếu tâm nào.""Ngươi tin Chu Di Nương, mà không tin ta, đúng không?"Ta lặng lẽ hắn, hắn bỗng chột dạ:"Mẹ tuổi đã cao, khó tránh khỏi lời cay nghiệt, đợi sau này chúng ta trở lại như cũ, nàng hãy đến xin lỗi bà, dập đầu nhận lỗi, bà ấy chỉ là lời khó nghe, tâm địa lại mềm mỏng."Mắng ta là đồ súc sinh vong ân bội nghĩa, mà chỉ nhẹ nhàng cho qua là lời cay nghiệt sao?Còn muốn ta dập đầu nhận lỗi?"Ta chỉ một câu, hãy cẩn thận mấy vị di nương của huynh ngươi đấy.""Nữ nhân hậu trạch còn lợi hơn đao kiếm trên chiến trường sao?" Hắn khinh miệt , "Ta ở kinh thành sẽ âm thầm tìm cách đổi lại thân xác, nàng ở chiến trường chỉ cần bảo vệ tính mạng, biết đâu nàng vừa đến Bắc Hoang, chúng ta đã đổi lại rồi."Chúng ta không còn lời nào để , chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài kia, tiếng đèn hoa lép bép nổ."Ngài xem gia và phu nhân nhà chúng ta thật ân ái." Hồng Ngọc và Lục Châu đang trò chuyện phiếm bên ngoài."Cái Huyên Mộng gì đó, đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ, lên lầu xanh bán nghệ, còn dây dưa với Thái Tử gia và Vương gia, nghe trong phòng nàng ta ở kỹ viện còn giấu một nam nhân lai lịch bất minh..." Lục Châu còn nhỏ, chỉ thấy bất bình thay ta, giọng bất giác càng lúc càng lớn, "Phu nhân nhà chúng ta tốt như , mấy ngày nay cứ lén lút rơi nước mắt..."Sắc mặt Từ Tử Nghi khó coi, đang định đứng dậy trách Lục Châu, lại bị ta kéo lại:"Sau khi hòa ly với ngươi, Lục Châu và Hồng Ngọc ta đều muốn mang đi, các nàng từ nhỏ đã đi theo ta, đỡ cho ta cũng là nghĩa chủ tớ, ngươi mà trách , mang bộ mặt của ta chẳng phải lạnh lẽo tấm lòng các nàng sao.""Từ Tử Nghi, nghĩa vợ chồng bốn năm của ta và ngươi, chỉ có cầu này thôi."Hắn do dự một hồi, vẫn gật đầu.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...