Mà hắn cũng không chịu lắng nghe nàng , nàng không hiểu chuyện đánh trận ở Bắc Hoang, hắn không hiểu những chuyện quanh co trong hậu trạch này, hai người càng ngày càng ít chuyện với nhau.Sau đó hắn muốn có con, Quỳnh Nguyệt lại hết lần này đến lần khác không chịu, sau đó không chịu nổi hắn cầu xin, nàng gật đầu đồng ý, sau đó hắn thấy nàng lén lút sắc thuốc tránh thai, cãi nhau một trận lớn với nàng.Nàng chỉ khóc:"Ta chỉ là sợ."Hắn không biết nàng sợ gì, ngay cả mẫu thân cũng mắng nàng bộ tịch, mấy trăm năm nay nữ nhân đều trải qua như , đây là nỗi khổ mà nữ nhân phải chịu, sao đến lượt nàng lại khác biệt?
Chắc là từ lúc đó, bọn họ đã trở nên xa cách, sau đó hắn ra ngoài đánh trận, gặp Huyên Mộng.Nàng ta rất khác biệt, phóng khoáng tự nhiên, táo bạo nhiệt , thậm chí đêm đầu tiên gặp hắn ở Núi Xác Cười, đã chủ hôn hắn....Giống hệt Quỳnh Nguyệt lúc ban đầu.Sự nhiệt và mới mẻ của nàng ta khiến hắn d.a.o ."Phu nhân, kỹ viện Huyên Mộng nương ở kinh thành chán rồi, chuẩn bị đến Bắc Hoang."Loại tin tức này cứ cách một thời gian lại đưa vào, nàng ta rất có tâm cơ, lúc trước hắn và Mộ Ly cùng thấy nàng ta, ta đã thấy sự không cam lòng và cuồng nhiệt trong mắt Mộ Ly.Đến kinh thành, vô số vương công quý tộc đều quỳ gối dưới váy nàng ta, còn hắn bị nhốt trong thân xác Quỳnh Nguyệt, không thể ra ngoài gặp nàng ta, e rằng nàng ta đã sớm quên hắn rồi.Ta đợi Quỳnh Nguyệt trở về, xin lỗi nàng, coi như chưa từng nhắc đến chuyện hòa ly.Biết đâu lần đổi thân xác này, chính là cơ hội để hai người hàn gắn lại cảm.Tâm trạng Từ Tử Nghi bỗng nhiên vui vẻ, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ."Phu nhân! Chu Di Nương sắp sinh rồi! Gọi phu nhân qua giúp một tay ạ!" Lục Châu vội vã chạy vào."Ta? Ta sao..." Từ Tử Nghi ngẩn người."Đại phu còn đang trên đường đến ạ! Lão phu nhân trước kia phu nhân từng xem Tu Viễn nhà đại thiếu gia chào đời, có thể đến phụ một tay cũng tốt ạ!"Từ Tử Nghi không nên lời, bị Lục Châu và một đám bà tử nửa đẩy nửa kéo đến phòng sinh.May mà có bà đỡ ở đó, chỉ bảo hắn ở bên cạnh hỗ trợ.Trừ đại phu ra, nam nhân không vào phòng sinh, hắn chắc là người đầu tiên trên đời này.Chu Di Nương nằm trên giường, cắn chặt răng, mặt mày tím tái, phát ra tiếng kêu kinh hãi, hoàn toàn không còn dáng vẻ vênh váo bên cạnh lão phu nhân lúc trước.Từ Tử Nghi cau mày , không nhịn nghĩ nếu cơn đau này rơi vào người Quỳnh Nguyệt...Lão phu nhân không một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt tĩnh, nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng khóc, liền đứng dậy lắc đầu : "Vô dụng rồi."Vô dụng rồi? Là ý gì?Từ Tử Nghi đang nghĩ ngợi thì bên trong truyền đến tiếng khóc rất yếu ớt của một bé ."Lão phu nhân! Là thiên kim ạ!" Bà đỡ đến báo tin vui.Lão phu nhân chỉ gật đầu, vẻ mặt bình thản như đã biết trước."Con tốt, là con ..."Bà đỡ bế đứa bé cho Chu di nương xem, sắc mặt Chu Di Nương lập tức xám xịt, nàng ta ngây ngốc trần nhà:"Tại sao, tại sao không phải là con trai..."Nàng ta vừa , ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, bỗng nhiên mặt nàng ta trắng bệch, trên tấm ga giường màu đỏ chói, từng mảng m.á.u lớn loang ra.Sắc mặt bà đỡ thay đổi: "Băng huyết! Băng huyết rồi!"Băng huyết? Từ Tử Nghi không hiểu, không phải vừa mới sinh xong sao, tại sao lại băng huyết?Máu hứng ra từng chậu từng chậu, các bà đỡ trao đổi ánh mắt, thở dài, Chu Di Nương đầu đầy mồ hôi, trừng mắt , mặt nàng ta càng trắng, thì càng nổi bật nốt ruồi son dưới mắt.Các nha hoàn bà tử vội vã đun nước nóng sắc thuốc, m.á.u không cầm , Chu Di Nương nằm trên giường, chỉ còn hơi thở ra, không còn hơi thở vào nữa.Tay nàng ta run rẩy giơ lên giữa không trung, ánh mắt rơi vào đám nữ quyến, khi thấy Từ Tử Nghi, mắt nàng ta sáng lên:"Quỳnh Nguyệt..."Từ Tử Nghi vì giữ lễ nam nữ, không dám lại gần."Quỳnh Nguyệt, muội hận ta..." Sắc mặt Chu di nương ngược lại hồng hào hơn một chút, Từ Tử Nghi hiểu, đây chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.Thấy Từ Tử Nghi tránh né, ánh mắt nàng ta ảm đạm: "Ta sắp c.h.ế.t rồi, muội đừng so đo nữa, nghe ta vài lời không...""Ngày thường ta ghen hận muội, tướng quân đối xử tốt với muội, phu quân ta đối xử không tốt với ta, ta liền cảm thấy số phận bất công, ta ở trước mặt lão phu nhân xấu muội, muội rất tốt, muội càng tốt, ta càng không cam tâm...""Nhưng ta thật sự rất hâm mộ muội, tướng quân muội như , trong phòng muội không có ai tranh giành với muội, không giống như ta, các tỷ muội trong phòng này, ai từng hãm ta, ta từng hãm ai, ta cũng không nhớ rõ nữa."
Bạn thấy sao?