Sau Khi Gã Chồng [...] – Chương 3

Sắc mặt Từ Đóa biến đổi, nắm chặt điện thoại. 

Tôi càng vui vẻ hơn, tôi tốt bụng với ta: "Không cần gọi nữa, ta sẽ không nghe máy đâu, giờ ta đã thành một đống tro tàn rồi."

Từ Đóa hét lên bén nhọn: "Lâm Thanh, sao độc ác thế? Cô thế mà nguyền rủa ấy chết! Hai người dù sao cũng đã nhau nhiều năm như , ấy còn là chồng đấy!" 

Tôi bịt tai nhíu mày, đợi ta hét xong mới : "Cô còn biết ta là chồng tôi à? Vậy thì kích cái gì? Cô không tin sao? Vậy thì có thể đi điều tra, tai nạn xe hơi lúc mười giờ sáng hôm qua, trên bản tin có đưa tin. Còn đây là bản sao giấy chứng nhận hỏa táng của ta, cũng có thể đến nhà tang lễ hỏi thăm."

3. 

Tôi nhét tờ giấy vào tay Từ Đóa, dứt khoát lên xe rời đi, sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai của Từ Đóa. Thông qua gương chiếu hậu, tôi thấy ta ôm bụng ngã xuống. 

Tôi lấy điện thoại định gọi 120, nghĩ lại thì thôi. Trước cửa đồn cảnh sát, sẽ có người giúp ta gọi, biết đâu xe cứu thương còn đưa thẳng đến nơi, còn tiết kiệm một chuyến phí 120.

Tôi thấy mình thật lương thiện, tiết kiệm một chuyến chi phí y tế. 

Trở về nhà, tôi tắt điện thoại, tắm rửa, ăn uống no nê, lại ngủ một giấc. Sau đó bị điện thoại của phòng bảo vệ khu dân cư đánh thức.

"Cô Lâm, ngoài cửa có một đôi vợ chồng tự xưng là bố mẹ chồng , muốn gặp ." 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng giận dữ của mẹ Cao Minh: "Lâm Thanh, đồ vô lương tâm, Cao Minh mới mất bao lâu mà đã đưa người đi hỏa táng rồi. Tại sao không cho chúng tôi gặp thằng bé một lần cuối? Đồ đàn bà độc ác, ra đây!" 

Tôi móc móc tai, : "Không gặp." 

Ngôi nhà này của tôi, không phải là nhà tôi ở cùng Cao Minh. Đây là tôi tự mua, cho nên bảo vệ mới không quen bố mẹ Cao Minh. 

Tắt máy liên lạc, tôi mở điện thoại, đúng là có hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn. Tôi xóa hết một lượt, tiếp tục tắt máy. 

Sáng hôm sau, tôi lại bị cảnh sát tìm đến tận cửa. 

"Có người tố cáo người, mời về đồn một chuyến."

"Tôi oan uổng quá! Tôi chính là công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật!" Tôi vội vàng kêu oan. 

Cảnh sát giật giật khóe mắt: "Qua đó tìm hiểu rõ hình trước đã." 

Tôi ngoan ngoãn đi theo, tôi có người đâu, tìm hiểu rõ hình thì sợ gì chứ? 

Đến nơi, tôi lại thấy Từ Đóa, ngồi cùng còn có bố mẹ chồng tôi, là bố mẹ Cao Minh. Mẹ ta vừa thấy tôi đã xông tới: "Lâm Thanh, đồ đàn bà độc ác, ngay cả mặt mũi cuối cùng của con trai tôi cũng không cho tôi gặp, không chết tử tế!" 

Tôi thấy bà ấy nhảy nhót sung sức như thì rất vui mừng, đống thuốc bổ ở viện dưỡng lão quả nhiên không uổng phí. 

Tôi tốt bụng quan tâm bà ấy: "Mẹ, mẹ nhảy nhẹ thôi, một khi khớp xương bị trật do nhảy thì đừng đổ lên đầu tôi."

"Cô chết con trai tôi, còn dám nguyền rủa tôi!" Mẹ Cao Minh và Từ Đóa quả thật như đúc từ một khuôn ra. Đều không nghe người khác khuyên một chút nào, khóc lóc thảm thiết xông vào tôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...