Mẹ Cao Minh khuỵu xuống đất, bà ta run rẩy.
Bố Cao Minh cố gắng vùng vẫy để thuyết phục tôi: "Lâm Thanh, đó đều là chuyện quá khứ, quá khứ hãy để nó qua đi, đứa trẻ này là huyết mạch duy nhất của Cao Minh trên thế gian…"
"Liên quan gì đến tôi?" Tôi ngắt lời ông ta: "Hồi đó ông khuyên tôi đừng báo án, để Từ Đóa, một trẻ không để lại tiền án tiền sự, để sau này ta còn dễ sống. Lúc đó sao ông không nghĩ đến đứa con tôi mất cũng là huyết mạch của Cao Minh?"
Bố mẹ Cao Minh không nên lời, Từ Đóa đã xông qua dưới sự ngăn cản của vệ sĩ, ta đập đầu xuống đất trước mặt tôi.
"Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, xin hãy cứu con tôi! Đứa trẻ vô tội."
"Từ Đóa, nghĩ tôi không muốn cứu sao?" Tôi đột nhiên .
11.
Từ Đóa mở to mắt tôi.
"Hồi đó, bố đến khám, đột ngột đau ngực, tôi chẩn đoán ông ấy bị nhồi máu cơ tim cấp, lập tức sắp xếp phẫu thuật, không cứu , đổ lỗi do tôi y thuật thấp kém. Cô tức giận xô tôi, tôi bị sảy thai, không cứu bố , tôi cũng đã nhận lỗi rồi, sau đó đã xem hồ sơ bệnh án, là đã nhầm lẫn đã đến xin lỗi tôi một tiếng chưa? Lúc đó có phải còn đang mừng thầm, thật tốt khi đã chết con tôi, như giữa và Cao Minh sẽ không còn trở ngại nào nữa không!"
Môi Từ Đóa không ngừng mấp máy, không nên lời, ta cầu xin tôi: "Là lỗi của tôi, hãy đi xem con tôi đi, tôi cầu xin ."
"Lúc đầu, tôi nghĩ vì bố mất nên kích mới thủ với tôi, sau đó Cao Minh đến, tôi thấy ta ôm an ủi, nghe chuyện với ta. Tôi mới biết, tưởng tôi đã sớm phát hiện ra chuyện của hai người, tưởng tôi vì muốn trả thù , cố ý phẫu thuật chết bố , nên mới xô tôi, đánh tôi."
Tôi là bác sĩ phẫu thuật tim, tôi quá bận rộn, bận đến mức chồng tôi ngoại hai, ba năm mà tôi không hề hay biết.
Tôi cũng quá ngây thơ, tôi tưởng tôi đã cùng Cao Minh vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, dùng từng ca phẫu thuật của mình để hỗ trợ, chống đỡ nền tảng cho sự nghiệp của ta, thì hôn nhân của chúng tôi sẽ vững chắc như sự nghiệp của ta .
Tôi đã trao cho ta sự tin tưởng sâu sắc nhất, ta lại chà đạp sự tin tưởng của tôi dưới chân.
Tôi : "Từ Đóa, có thể đê tiện, không phải ai cũng đê tiện như ."
"Con của có vấn đề, tôi đã biết từ lâu, Trung y có câu ', nghe, hỏi, sờ'. Tôi cũng biết đôi chút, lần ở cục công an đó, tôi đã thấy sắc mặt không ổn, tại sao tôi phải cho biết? Tôi biết con có vấn đề, không thể biết cụ thể là vấn đề gì, tôi cũng không vội, tôi muốn xem, ông trời sẽ báo ứng cho như thế nào."
"Nhưng thật buồn , con lại bị bệnh tim! Là căn bệnh tim bẩm sinh mà chỉ tôi mới có thể phẫu thuật ."
"Tuy nhiên, Từ Đóa à, còn nhớ không? Lúc xô ngã tôi, tay tôi đã quẹt qua góc bàn, bị rạch một đường sâu hoắm ở mu bàn tay, đứt cả gân mạch."
Tôi rạng rỡ hơn: "Từ Đóa, đoán xem tại sao tôi lại nghỉ việc ở bệnh viện? Có thực sự chỉ vì mất đi đứa con nên tôi bị đả kích quá lớn không?"
Trong mắt Từ Đóa hiện lên tia kinh hoàng: "Cô…"
Bạn thấy sao?