Sau Khi Đính Hôn, [...] – Chương 7

11 

 Bị cộng đồng mạng chỉ trích và đối mặt với nguy cơ bị kiện, dù mặt dày đến đâu, Lý Kiệt cũng không thể tiếp tục trốn tránh.

 

Gia đình ta phải chắp vá gom góp, cuối cùng chuyển lại 66.000 tệ tiền sính lễ cùng 4.000 tệ bổ sung vào tài khoản của tôi. 

 Nhìn dáng vẻ cay cú và đau khổ của mẹ Lý Kiệt khi chuyển tiền, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Tôi nghĩ, cuối cùng chuyện này cũng có thể khép lại. 

 Chỉ cần họ yên ổn, cộng đồng mạng cũng sẽ quên đi, không ai để ý đến gia đình họ nữa. 

 Nhưng tôi đã nhầm.

 

Giống như loài gián, Lý Kiệt không dễ dàng bị tiêu diệt. Anh ta còn ngang nhiên đến tận chỗ của tôi, lớn tiếng

 "Viên Viên, không phải chúng ta đã thống nhất tiền sính lễ là 66.000 sao? Giờ đã chuyển tiền cho em rồi, đảm bảo sẽ không đòi lại. Vậy chúng ta có thể tiếp tục kết hôn chứ?"

 

Tôi ta, nở một nụ rồi đạp mạnh gót giày lên chân ta: 

 "Số tiền đó là nợ tôi, chẳng liên quan gì đến sính lễ." 

 "Một người đàn ông keo kiệt và mưu mô như , sao tôi còn có thể thích nổi?" 

 "À, không chỉ tôi, những người khác cũng chẳng ai thích đâu."

 

Nói xong, tôi còn cố lau giày một cách khinh bỉ.

 

Nhìn thấy , bố mẹ Lý Kiệt lập tức nằm lăn ra đất ăn vạ ngay tại công ty tôi: 

 "Trời ơi, con trai tôi thật khổ! Bị con đàn bà này lừa , giờ mất cả tiền lẫn người!" 

 "Các lãnh đạo lớn của công ty mau đuổi việc ta đi!" 

 "Vương Viên là loại phụ nữ lăng loàn, chắc chắn đã ngoại !" 

 "Con trai tôi mất việc, không cưới , ông trời ơi, gia đình này sống sao đây!"

 

Vừa , hai người họ vừa lao vào bàn việc của tôi. 

 Đồng nghiệp sợ hãi, định gọi cảnh sát, tôi ngăn lại.

 

Gọi cảnh sát chỉ giải quyết tạm thời, họ chắc chắn sẽ quay lại. 

 Muốn chấm dứt triệt để, tôi phải một lần cho xong.

 

Tôi giả vờ sợ hãi,

 "Chú dì, ơn đừng thế, ảnh hưởng không tốt đâu." 

 "Chúng ta có gì từ từ bàn bạc. Chỉ cần đừng ầm lên ở công ty, tôi sẵn sàng đáp ứng cầu của hai người."

 

Nghe , bố mẹ Lý Kiệt nhau, nghĩ rằng tôi đã sợ, liền đổi thái độ: 

 "Biết điều sớm thế thì tốt rồi!" 

 "Nhà chúng tôi không phải loại người không biết lý lẽ. Không cưới thì cũng phải có chút bồi thường chứ!" 

 "Giờ con trai tôi mất việc, tính sao đây?"

 

12 

 Tôi giả vờ lo lắng, lôi ví ra, do dự một lúc rồi khẽ: 

 "Tôi chỉ còn 100.000 tệ, không có thêm tiền bồi thường, mong dì rộng lượng."

 

Nghe đến 100.000, mắt hai người lập tức sáng lên. 

 "100.000! Được, chúng tôi muốn 100.000, coi như phí tổn thất tuổi xuân của con trai tôi!" 

 "Nếu không đưa, đừng trách chúng tôi tiếp tục đến sự, cả ở chỗ và nhà !" 

 "Dù sao gia đình tôi cũng chẳng còn gì, kẻ không giày không sợ người đi giày đâu!"

 

Mẹ Lý Kiệt cố mặt dữ dằn để đe dọa tôi.

 

Tôi lập tức tỏ vẻ yếu đuối: 

 "Được rồi, dì, ơn đừng phiền bố mẹ tôi." 

 "Tôi đưa tiền, coi như mua sự bình yên."

 

Dù miệng , trong lòng tôi đã tính toán: 100.000 đủ để họ ngồi tù vài năm.

 

Tôi cầu họ ký vào hợp đồng bồi thường, cam kết nhận tiền xong sẽ không phiền tôi nữa. 

 Vì muốn lấy tiền, họ nhanh chóng ký và điểm chỉ.

 

Lý Kiệt có chút do dự, cuối cùng vẫn nhượng bộ trước sức ép của mẹ mình.

 

Ngay khi họ vừa rời đi, tôi lập tức gọi 110, tố cáo họ tội tống tiền.

 

Cảnh sát cũng ngạc nhiên khi gia đình từng kiện tôi nay lại trở thành bị cáo. 

 Lý Kiệt bị kết án 5 năm tù, bố mẹ ta mỗi người 3 năm.

 

Sau khi thoát khỏi gia đình này, tôi và bố mẹ quyết định chuyển đến thành phố khác. 

 Ai biết họ ra tù có tiếp tục loạn nữa không?

 

Tôi viết lại câu chuyện đấu trí với gia đình kỳ quặc này thành tiểu thuyết. 

 Không ngờ nó lại sự ý lớn trên các nền tảng.

 

Hy vọng câu chuyện của tôi sẽ nhắc nhở mọi người: 

 Khi chọn người , hãy thật sáng suốt. 

 Mỗi đều xứng đáng nhận cả và sự trân trọng. 

 (Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...