Đến đây tôi đã hiểu. Xe đã lấy, đính hôn cũng xong, ta nghĩ mình đã nắm chắc tôi trong tay.
Nhưng ta không biết, tôi ghét nhất là bị người khác tính toán.
Muốn trục lợi từ tôi, thì phải trả giá!
4
"Anh gì mà vội thế, tôi là người như sao?"
"Không phải chỉ là trả lại sính lễ thôi sao, tôi trả lại là chứ gì."
Nói xong, tôi thản nhiên ký vào bản thỏa thuận hòa giải tại đồn công an.
Tự nguyện hoàn trả toàn bộ 66 nghìn tệ tiền sính lễ.
Thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, mẹ Lý Kiệt không dám tin, tôi nghi ngờ một lúc lâu:
"Tôi cảnh cáo , đừng có mà giở trò gì, đã trả là phải trả!"
"Còn nữa, cái xe đó là tự nguyện của hồi môn, nhà chúng tôi không bỏ một xu nào."
"Cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy lại, đồ đã tặng thì không có lý do gì mà lấy lại!"
Tôi khựng lại khi đang ký, liếc bà ta đầy ẩn ý:
"Thế tiền sính lễ đã tặng thì lại có lý do để đòi à?"
Mẹ Lý Kiệt biết mình không có lý, im bặt ngay lập tức.
Ký xong thỏa thuận, Lý Kiệt vui vẻ bước tới định nắm tay tôi, tôi lạnh lùng tránh đi.
Anh ta xoa xoa tay, lúng túng rồi lại bắt đầu thao túng tâm lý:
"Em , yên tâm đi, nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt của em."
"Đợi chúng ta kết hôn, nhờ bố vợ trả giúp tiền đặt cọc nhà, cộng thêm lương của em nữa."
"Đến lúc đó còn sợ không sống tốt sao? Lấy , em sẽ không thiệt thòi đâu!"
Tôi không lời nào, chỉ lạnh lùng cầm túi lên.
Mẹ Lý Kiệt hừ lạnh qua mũi, với giọng khó chịu:
"Chưa qua cửa mà đã dám trưng bộ mặt đó với chồng tương lai, đúng là vô phép tắc!"
Nói xong, bà kéo Lý Kiệt đi xem chiếc xe mới tôi mua.
Thấy chiếc xe đỗ ngoài đồn công an, bà phấn khích lao đến, vừa sờ vừa vỗ, còn lấy điện thoại ra quay video:
"Xe mới con trai tôi mua, của nhà chúng tôi!"
"Các chị em xem có đẹp không? Con trai tôi giỏi quá ha ha!"
Khóe miệng tôi co giật, thật sự muốn lấy giấy tờ xe ra để tát vào mặt bà ta.
Nhưng tôi kiềm chế lại, bây giờ chưa phải lúc.
Muốn ai đó ngã đau nhất, thì phải đưa họ lên cao nhất trước đã.
Sau khi quay video, mẹ Lý Kiệt lập tức đăng lên TikTok và nhóm gia đình.
Bà rạng rỡ, thái độ với tôi cũng dịu dàng hơn, không quên nhắc nhở:
"Tiểu Viên, thấy hiểu chuyện như , sau này kết hôn nhớ chăm sóc con trai tôi cho tốt."
"Sinh thêm hai đứa cháu trai nữa, cuộc sống không phải sẽ tuyệt vời sao?"
"Người trẻ đừng chỉ nghĩ hưởng thụ, chăm lo cho chồng mới là thiên chức của phụ nữ."
"Được rồi, mau chuyển lại 66 nghìn đi, để mẹ giữ hộ cho."
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với bà ta:
"Dì yên tâm, tiền chắc chắn sẽ trả, không phải bây giờ."
"Đính hôn phải có lễ đính hôn, giờ trả sính lễ thì phải mời họ hàng hai bên đến chứng kiến."
"Không thì mọi người lại nghĩ tôi chiếm lợi, thế thì không hay."
Nghe tôi , mặt mẹ Lý Kiệt lập tức tối sầm lại.
5
Bà ta chỉ tay vào mặt tôi, hét lên phun nước bọt:
"Cô có ý gì? Muốn trả sính lễ mà còn phải tiệc rượu à?"
"Đúng là không biết xấu hổ! Đừng có mơ!"
Tôi nhún vai, lạnh:
"Trả sính lễ mà các người không thấy xấu hổ, sao tiệc rượu lại xấu hổ?"
"Dì à, gia phong nhà dì đúng là tiêu chuẩn kép đấy."
"Nói cho rõ, nếu không có họ hàng chứng kiến, tôi không trả đâu."
Nói xong, tôi khoanh tay trước ngực, tỏ rõ thái độ không thương lượng.
Lý Kiệt thấy , kéo áo mẹ ta, hai mẹ con thì thầm với nhau:
"Mẹ, để ấy đi, cũng có lợi cho nhà mình mà."
"Đến lúc đó, các dì bác thấy con lấy vợ mà không mất sính lễ, lại xe miễn phí, chẳng phải sẽ khen con giỏi giang sao?"
Lúc này mẹ Lý Kiệt mới gật đầu đồng ý, miễn cưỡng chấp nhận cầu của tôi.
Đạt mục đích, tối hôm đó, tôi tổ chức một buổi lễ hoàn trả sính lễ hoành tráng.
Còn mời cả một ban nhạc đến, vừa đánh trống vừa gõ chiêng để lan truyền tin tức khắp nơi:
"Tin vui! Xin chúc mừng gia đình Lý Kiệt sau khi đính hôn đã kiện dâu tương lai lên đồn công an để đòi lại sính lễ 66 nghìn tệ!"
"Thật là đáng mừng, đáng mừng quá!"
Bạn thấy sao?