Sau Khi Đính Hôn, [...] – Chương 2

Đến nơi, tôi nghe thấy tiếng mẹ Lý Kiệt lối om sòm: 

 "Năm 2024 rồi, ai còn đòi sính lễ khi cưới nữa!" 

 "Thưa cảnh sát, chuyện này là phạm pháp đấy!" 

 "Hơn nữa, đây là tự nguyện, 60 nghìn   nhà chúng tôi còn hơn!" 

 "Xin các hãy đòi lại công bằng cho chúng tôi! Đây là mồ hôi nước mắt của tôi mà!"

 

Vừa , bà ta vừa túm lấy cảnh sát, lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm. 

 Cảnh sát bất lực chỉ biết liên tục khuyên bà đứng dậy, đừng rối trật tự.

 

Thấy tôi đến, mọi người như thấy cứu tinh. 

 "Chị Vương Viên, chuyện là thế này, chúng tôi nhận báo cáo." 

 "Chị bị tố cáo vi phạm pháp luật, nhận sính lễ giá cao, tổng cộng 66 nghìn tệ. Chị xác nhận giúp chúng tôi." 

 "Nếu đúng sự thật, chị bắt buộc phải hoàn trả số tiền này."

 

Mẹ của Lý Kiệt kích gật đầu lia lịa, nước bọt văng tung tóe: 

 "Đúng, đúng thế! Tiền vẫn ở tài khoản của ta đấy!"

 

Tôi đứng đó, sững sờ, không lời nào. 

 Những lời họ , từng chữ tôi đều hiểu, ghép lại, tôi không dám tin nổi.

 

Bố mẹ chồng tương lai của tôi, ngay ngày hôm sau khi đính hôn đã kiện tôi. 

 Lý do là tôi đã tống tiền họ vì nhận sính lễ?

 

Được lắm! Gặp phải chuyện kỳ lạ thế này, tôi đúng là có phúc lắm rồi!

 

 Tôi quay sang Lý Kiệt, cố gắng nở một nụ

 "Chuyện sính lễ không phải đã bàn xong vài ngày trước rồi sao?" 

 "Lúc đó cả gia đình đều có mặt, không ai phản đối cả." 

 "Chẳng lẽ dì có hiểu lầm gì với em?"

 

Lý Kiệt ánh mắt lảng tránh, thản nhiên vỗ vai tôi: 

 "Ôi, lúc đó không phải vì sợ em không đồng ý nên mới chiều lòng em sao?" 

 "Chúng ta đâu phải kết hôn qua mai mối, sao cần sính lễ chứ?" 

 "Tiền của nhà cũng không phải từ trên trời rơi xuống, cưới nhau rồi đối tốt với em là chứ gì?"

 

Nói rồi, ta càng càng hăng, không hề cảm thấy ngại ngùng. 

 Nhìn khuôn mặt của Lý Kiệt, tôi bỗng thấy mơ hồ, như thể hôm nay là lần đầu tiên tôi quen ta.

 

Cách đây một tuần, trước mặt bố mẹ tôi, ta còn giơ tay thề rằng sẽ đặt tôi trung tâm cả đời, và không bao giờ để gia đình mình ức hiếp tôi.

 

Ba năm nhau, không phải người giỏi giang nhất trong số những người theo đuổi tôi. 

 Nhưng luôn là người tận tâm và kiên nhẫn nhất:

 

Anh từng cõng tôi đi bộ ba cây số đến phòng khám khi tôi trật chân.

 

Sáng nào cũng dậy từ sáu giờ để chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

 

Dù mưa gió, bận rộn hay mệt mỏi, cũng luôn đưa đón tôi đi .

 

Anh không ngần ngại mua bất cứ món ăn nào tôi thích, dù phải thức dậy lúc ba giờ sáng.

 

Tôi từng nghĩ rằng, một người tốt với mình như , đó chính là thật sự. 

 Nhưng đến giờ tôi mới hiểu, tôi đã sai.

 

Kết hôn là chuyện của cả đời, không thể chỉ vì người đó đối xử tốt với mình. 

 Bởi lòng tốt của một người đàn ông là thứ dễ thay đổi nhất và cũng rẻ mạt nhất.

 

Nếu xét kỹ, mọi chi phí giữa chúng tôi đều là chia đôi. 

 Anh chưa từng tặng tôi món quà giá trị nào. 

 Ngược lại, tôi thấy vất vả nên đã tặng không ít giày dép, đồng hồ hàng hiệu cho và gia đình

 Tôi luôn nghĩ gia đình chúng tôi khác biệt về điều kiện, xuất thân từ gia đình nghèo, nên không thể đòi hỏi gì nhiều.

 

Ngay cả sính lễ, tôi cũng chỉ lấy một con số tượng trưng cho may mắn. 

 Vậy mà trong mắt bố mẹ , số tiền 66 nghìn đó giống như muốn lấy mạng họ.

 

Nhìn bố mẹ Lý Kiệt đang hung hăng và Lý Kiệt chỉ đứng im bên cạnh, tôi không nhịn lạnh: 

 "Vậy ra cũng ủng hộ việc bố mẹ báo cảnh sát sao?" 

 "Còn cố đợi tôi mua xe xong mới dẫn tôi đến đây, sao? Anh sợ tôi đổi ý không mua xe à?"

 

Lý Kiệt bị tôi trúng tim đen, tức giận mất kiểm soát: 

 "Chuyện này liên quan gì đến xe chứ? Em đừng năng lung tung có không!" 

 "Vương Viên, em thực dụng đến sao? Nhà em đâu thiếu chút tiền đó." 

 "Chẳng lẽ không có 66 nghìn đó thì em không chịu kết hôn?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...