9
Tối hôm đó, khi tôi đang nằm trong vòng tay của Vệ Ngự xem phim, thì bất ngờ nhận điện thoại từ mẹ của Hạ Úc Xuyên.
Tôi do dự một chút, vẫn nhấc máy.
"Mẹ."
Giọng mẹ của Hạ Úc Xuyên đầy giận dữ:
"Nghe thằng nhóc đó sa thải con rồi?!"
Tôi sững sờ.
Mẹ của Hạ Úc Xuyên trước nay rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên tôi nghe bà chửi người khác.
"Ta vừa mắng nó rồi, lần này nó như ăn phải gan hùm, khăng khăng đòi đưa con bé kia vào công ty!"
Bà thở dài để lấy lại bình tĩnh: "Sơ Tịch, con đừng giận, để mẹ mắng nó thêm lần nữa!
"Mẹ biết con đã cống hiến bao nhiêu cho nhà họ Hạ suốt bao năm qua, là nó không hiểu chuyện, mẹ thay nó xin lỗi con."
Rõ ràng bà rất tức giận.
Mẹ của Hạ Úc Xuyên là một người rất sáng suốt, bà biết rằng, không có tôi, Hạ Úc Xuyên chẳng là gì cả.
Anh ấy không thể giữ Tinh Xuyên.
Tôi về phía Vệ Ngự, người đang lắng tai nghe.
Cảm giác tức giận và ấm ức vì bị đá khỏi Tinh Xuyên trong khoảnh khắc đó đã hoàn toàn tan biến.
Tôi bình tĩnh :
"Mẹ, không cần đâu.
"Con chưa với mẹ, hôm đó khi con bị sa thải, đứa bé cũng không giữ , con đã sảy thai.
"Bây giờ đã đến chín năm, đứa trẻ cũng không còn nữa, con định ly hôn với Hạ Úc Xuyên."
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Đây là điều mà chúng tôi đã bàn bạc từ trước.
Bà tài trợ cho tôi chín năm.
Tôi giúp đỡ Hạ Úc Xuyên chín năm.
Giờ đây, Hạ Úc Xuyên không cần tôi nữa, và sợi dây ràng buộc duy nhất giữa chúng tôi, đứa bé, cũng không còn.
Đã đến lúc tôi phải ra đi.
Mẹ của Hạ Úc Xuyên và tôi đều hiểu rằng tôi sẽ không quay lại.
Một lúc sau, giọng bà nghẹn ngào, cố gắng và :
"Con à, bao năm qua nhà họ Hạ đã lỡ dở cuộc đời con.
"Mẹ vẫn hy vọng hai đứa có thể thành đôi, không ngờ nó lại không có phúc phần để bên con, hai đứa không có duyên.
"Con yên tâm, những gì đáng thuộc về con, mẹ sẽ không để thiếu một đồng nào, sau này..."
Giọng bà run rẩy: "Sau này con hãy sống tốt, lần này mẹ sẽ không ngăn cản con nữa."
...
Vài phút sau, điện thoại của Hạ Úc Xuyên cũng gọi tới.
Vừa nhấc máy, tôi đã nghe thấy tiếng ta hét lên:
"Lâm Sơ Tịch, sao em không với tôi là đứa bé không giữ ?!"
Tôi lạnh lùng : "Hạ Úc Xuyên, đầu óc có vấn đề thì đi khám đi, sao còn trẻ mà đã lú lẫn thế này?
"Tôi không với ? Chính đã gì với tôi , còn nhớ không?"
Hạ Úc Xuyên cứng họng: "Anh tưởng rằng—"
"Anh tưởng tôi đang đe dọa , tưởng rằng tôi chỉ vì cái ghế tổng giám đốc."
Tôi khẩy: "Hạ Úc Xuyên, cứ giữ lấy cái chức tổng giám đốc của mình đi.
"Tôi chờ xem Tinh Xuyên sẽ sụp đổ lúc nào, chỉ sợ rằng hồn ma của bố sẽ về bóp cổ trong mơ, Tinh Xuyên trong tay xem như đã đi đến đường cùng rồi."
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi đã từng không như thế này.
Khi đó, tôi rất dịu dàng, luôn nghe theo Hạ Úc Xuyên.
Chúng tôi vốn dĩ không cần phải tổn thương nhau.
Chính ta đã ép tôi.
Bạn thấy sao?