Sau Khi Chồng Tôi [...] – Chương 6

 

6

 

Đúng lúc này, Hạ Úc Xuyên bước tới.

 

Tôi vội vàng chạy đến: "Hạ Úc Xuyên, chuyện này là sao?!

 

"Anh sa thải tôi là sa thải tôi sao?!"

 

Hạ Úc Xuyên lạnh lùng đáp: "Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.

 

"Em đang mang bầu, mọi việc đều bất tiện, để Ôn Quỳnh giúp em, em cũng có thể yên tâm ở nhà dưỡng thai."

 

Tôi không thể tin nổi: "Cô ta?!

 

"Anh để ta tổng giám đốc sao? Cô ta học nghệ thuật, muốn hủy hoại Tinh Xuyên à?!

 

"Dự án phát triển ngoại ô phía Nam chính quyền vẫn đang chờ tôi, nếu sa thải tôi thì dự án đó tính sao?!"

 

Hạ Úc Xuyên khoanh tay lại, khinh bỉ :

 

"Lâm Sơ Tịch, em tự đề cao bản thân quá rồi.

 

"Em nghĩ không có em thì công ty sẽ không hoạt nữa sao? Trước khi em đến, chẳng phải Tinh Xuyên vẫn hoạt tốt đấy à?"

 

Lúc đó tôi mới hiểu ra.

 

Đây là cách Hạ Úc Xuyên trả đũa tôi vì hôm qua không xin lỗi Ôn Quỳnh.

 

Hoặc có lẽ họ đã bàn bạc từ trước, chờ cơ hội kéo tôi xuống.

 

"Hạ Úc Xuyên," tôi vẫn cố nhịn và , "Anh thế sẽ hủy hoại Tinh Xuyên, không thể vô trách nhiệm như thế."

 

"Hủy hoại Tinh Xuyên?"

 

Hạ Úc Xuyên tôi từ trên xuống dưới, khinh miệt:

 

"Tôi nghĩ là em không muốn buông quyền lực thì đúng hơn.

 

"Lâm Sơ Tịch, từ khi em vào công ty, mọi người chỉ biết đến Tổng giám đốc Lâm, ai còn nhớ tôi là chủ tịch công ty nữa?

 

"Tôi nghĩ em muốn đổi tên Tinh Xuyên thành họ Lâm thì có."

 

Tôi ngây người Hạ Úc Xuyên.

 

Thì ra là thế.

 

Anh ta nghĩ rằng tôi đã lấn át ta.

 

Nhưng tôi có muốn không?

 

Mẹ Hạ đã đưa tôi vào Tinh Xuyên để tôi bảo vệ Hạ Úc Xuyên.

 

Nhưng những năm qua, ta chỉ mải chơi bời với đám cậu ấm, đi uống rượu, đua xe, chẳng quan tâm đến công việc kinh doanh của công ty.

 

Dù tôi đã hết lời khuyên bảo, cạn cả nước bọt để khuyên ấy học quản lý công ty, Hạ Úc Xuyên chỉ mất kiên nhẫn và :

 

“Nếu tôi học rồi, còn ở đây gì nữa?

 

“Mẹ tôi đưa vào công ty chẳng phải để việc giúp tôi sao?!”

 

Không còn cách nào khác, tôi đành tự mình gánh vác cả Tinh Xuyên.

 

Những năm đó, Tinh Xuyên ngày càng suy yếu, dòng tiền gần như cạn kiệt, các khách hàng lớn lần lượt rời bỏ.

 

Chính tôi đã đứng trước cửa từng nhà khách hàng, hạ mình cầu xin họ quay lại.

 

Có lần mẹ của một khách hàng ốm, tôi đã túc trực trong bệnh viện suốt gần một tháng trời để chăm sóc, cuối cùng cảm ông ấy và giành lại đơn hàng.

 

Trong một tháng đó, tôi sụt tới 6 kg, khi rời khỏi bệnh viện, quần áo rộng thùng thình, gần như không mặc vừa.

 

Tôi ra ngoài uống rượu, đối diện với những khách hàng khó tính, trơ tráo, thậm chí thô tục.

 

Không ai có thể giúp tôi.

 

Đôi khi lại, tôi cũng không thể tin mình đã cách nào để vượt qua những năm tháng đó một mình.

 

Có thể , nếu không có tôi, sẽ không có Tinh Xuyên ngày hôm nay.

 

Nhưng bây giờ, Hạ Úc Xuyên lại nhẫn tâm đuổi tôi ra khỏi công ty sau khi đã dùng xong.

 

Tôi không kìm lạnh, lùi lại một bước.

 

"Hạ Úc Xuyên, như mẹ có biết không?"

 

Sắc mặt ta thay đổi, sau đó tức giận :

 

"Đây là tài sản của nhà họ Hạ, là công ty của tôi, tôi không cần báo cáo với ai cả!"

 

Ôn Quỳnh dựa vào người Hạ Úc Xuyên, mỉm châm chọc:

 

"Lâm Sơ Tịch, nghĩ mình là ai chứ?!"

 

Ánh mắt ta lộ vẻ khinh bỉ:

 

"Cô chỉ là một kẻ thôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và cút đi!"

 

Tôi người đàn ông trước mặt, đứng im như tượng.

 

Một lúc sau, tôi bật .

 

"Được thôi, Hạ Úc Xuyên.

 

"Anh giỏi lắm.

 

"Tôi đi."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...