5
Có khoảnh khắc, tôi thực sự muốn cầm chiếc đèn bàn ở đầu giường lên và đập vào đầu Hạ Úc Xuyên, xem xem trong đầu ta có gì.
Nhớ lại lời dặn của bác sĩ rằng phụ nữ mang thai không nên tức giận, tôi hít sâu một hơi, nghiến răng đến mức đau nhức.
"Cút đi!"
Hạ Úc Xuyên cau mày, giọng ta lạnh dần:
"Lâm Sơ Tịch, em quá đáng rồi đấy."
"Quá đáng cái con khỉ!" Tôi bật dậy ngồi trên giường.
"Hạ Úc Xuyên, công ty có chuyện tìm tôi, Ôn Quỳnh nổi giận cũng tìm tôi, đàn ông mà sống hèn nhát như thế sao?"
Tôi khinh bỉ : "Anh sống còn gì, chết đi cho xong."
Mạch máu trên cánh tay của Hạ Úc Xuyên nổi lên, đôi mắt ta chứa đầy sự tức giận.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ ta sẽ lao tới và đánh tôi.
Một lúc sau, ta lạnh lùng :
"Lâm Sơ Tịch, em đừng hối hận."
Nói xong, ta mạnh tay đóng sầm cửa lại và rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Kể từ khi Ôn Quỳnh đi du học, cha ấy bị bắt vì tội huy vốn bất hợp pháp, gia đình Ôn gia sa sút.
Giờ đây, người duy nhất ấy có thể dựa vào chỉ là Hạ Úc Xuyên.
Nhưng Hạ Úc Xuyên đã kết hôn với tôi, ấy chỉ có thể một người thứ ba lén lút.
Cô ấy muốn ép tôi nhường vị trí, nên thường xuyên khiêu khích tôi.
Tôi cũng không nhượng bộ, mỗi lần đều khiến ta tức đến phát điên.
Hạ Úc Xuyên không thể dỗ ấy, liền quay sang cầu tôi xin lỗi.
Anh ta biết rằng vì mối quan hệ với mẹ , tôi hầu như không từ chối bất cứ cầu nào của .
Nhưng trong những năm qua, tôi đã vực dậy công ty của gia đình Hạ từ bờ vực sản trở thành một tập đoàn hùng mạnh, ngày càng mở rộng.
Có thể , nếu không có tôi, nhà họ Hạ đã sụp đổ từ lâu rồi.
Giờ tôi không còn nợ họ gì nữa.
Sáng hôm sau khi tôi đến công ty, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Những người đi ngang qua đều lén tôi, dường như muốn gì đó lại không dám.
Khi tôi đến trước cửa văn phòng của mình, tôi phát hiện ra tất cả đồ đạc của tôi đã bị vứt ra ngoài, bừa bộn khắp nơi.
Chiếc cốc thích của tôi đã bị đập vỡ thành từng mảnh.
Tôi lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Một người mà tôi không ngờ tới bước ra từ văn phòng của tôi.
Ôn Quỳnh liếc đống đồ dưới đất, khẩy:
"Giúp chị dọn đồ thôi, sợ chị bụng bầu bất tiện, nên tôi tốt bụng giúp chị dọn luôn."
Tôi sững sờ.
"Sao lại ở đây?"
Ôn Quỳnh tựa vào khung cửa, nhẹ:
"Chị còn không biết à? Hạ Úc Xuyên thật là, chuyện này cũng quên với chị.
"Lâm Sơ Tịch, Hạ Úc Xuyên đã sa thải chị rồi, bây giờ chị không còn là tổng giám đốc của Tinh Xuyên nữa, chị có thể đi rồi."
Giọng nhẹ nhàng của ta như một tiếng sét đánh bên tai tôi!
Tôi vô thức hỏi: "Sa thải tôi?
"Vậy ai là tổng giám đốc mới?"
Tôi chợt nghĩ đến một khả năng rất vô lý, nó quá vô lý để tôi có thể tin .
Ôn Quỳnh dường như rất thích thú với biểu cảm của tôi lúc này, ta bước tới, xoay tấm biển tên trên bàn việc lại.
"Tôi chỉ tiện miệng một câu, mà ấy đã sa thải chị, tôi thật sự cũng thấy có lỗi với chị."
Cô ta nhếch mép chế giễu, bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng :
"Lâm Sơ Tịch, chị thực sự nghĩ rằng chị có thể giữ tiền của ấy sao?
"Tôi cho chị biết, chị đừng mong giữ lại gì."
Điều này thật vô lý.
Tôi quay đầu những người khác.
Họ cũng đều trông rất khó xử, không ai gì.
Bạn thấy sao?